Search

Content

Mưa đêm.


Cơn mưa chiều nay lớn quá, có cả sấm chớp và giông nữa. Cây trứng cá bên kia đường đã đổ, một vài cây khác cũng đang ngả nghiêng trong gió, đường phố ngập nước. Tôi đang ngồi co ro ở góc phòng, giờ trời đã chập choạng mà điện vẫn chưa có, chắc có lẽ do sấp sét đánh trúng đường dây nào rồi, mưa vẫn cứ như thác đổ, cả không gian chìm vào trong sự quạnh vắng đến đáng sợ.

góc tối cho tâm hồn, cho những cơn mưa đêm (ảnh internet)
Tôi cũng không biết mình ghét và sợ những cơn mưa từ lúc nào. Còn nhớ hồi còn con nít, tôi thích mưa lắm,mỗi khi mưa là tôi lại chạy lên ban công, hết đứng ngắm lại lấy tay hứng nước mưa, hát nghêu ngao theo tiếng tí tách của những giọt mưa gõ lên mái tôn. Rồi dầm mưa nữa chứ, cứ mong chờ những đám mây xám xịt và những giọt nước nhảy múa. Nhưng có lẽ đó chỉ là một thời hồn nhiên con nít. Đôi khi ngồi nhớ lại mà cười một mình, ngày ấy trong sáng và hồn nhiên quá.
Giờ khác rồi, cứ mưa đến tôi lại sợ, tôi cũng không hiểu mình sợ cái gì từ những cơn mưa, mưa đẹp và đôi khi nhẹ nhàng lắm mà. Hay tôi bị ám ảnh từ câu chuyện buồn của em, hay đó là những kí ức buồn cứ ùa về mỗi khi mưa đến.  Mưa, tôi sợ nhất những cơn mưa đêm, khi đó tôi chỉ có một mình, đôi khi đó là một góc phòng hiu quạnh và đôi khi đó là ô cửa sổ với khói thuốc và trầm tư.
Bây giờ thì tôi đang ngồi trong góc tối tăm của phòng trọ, nếu khi chiều mưa ko đổ xuống nhanh đến thế thì có lẽ tôi đã kịp mua cho mình vài điếu thuốc và ngồi ở ô cửa sổ ngoài kia rồi. Mưa vẫn cứ dai dẳng và tôi vẫn ngồi gặm nhấm những dòng kí ức chồng chéo…
Em ngồi tựa vào vai tôi dưới mái hiên của một ngôi nhà rách nát. Khi chiều hai đứa đang đi dạo thì bất chợt mưa, cơn mưa đá như xé nát bầu trời. Tôi thích thú nhặt những viên đá mát lạnh, miệng cười toe và hồn nhiên như một đứa con nít, em thì không, từ khi cơn mưa kia đến, mắt em buồn và xa xăm.
-          “Em buồn phải không?” Tôi nhìn em hỏi một câu thật ngây ngô.
-          “Dạ không có gì, chỉ là…chỉ là…”  chưa kịp nói nên lời thì em bật khóc, tiếng khóc của em rơi vào không gian giữa cơn mưa như trút nước. tôi chưa bao giờ thấy em buồn hay có lẽ tôi chưa bao giờ đi với em dưới cơn mưa. Em khóc sao lòng tôi đau nhói, những giọt mưa cứ rơi và những viên đá nhỏ nhảy múa trên nền đường loang lổ.
-          “Có chuyện gì vậy em? Thôi nín đi, khóc là xấu lắm đó nha”. Tôi cố pha trò, nhưng có lẽ điều đó không nên vào lúc này. Tiếng khóc của em nghe buồn quá.
Em ngồi tựa vào vai tôi, tôi cảm giác được từng giọt nước mắt đang lăn trên má và rơi xuống vai tôi. Có lẽ một chỗ dựa vững chắc là cần thiết đối với em lúc này. Tôi cũng không nói gì, nếu khóc có thể làm cho em vơi đi nỗi buồn thì tại sao không để em khóc thật to chứ.
-          “Anh có biết vì sao em khóc ko?”
-          “Anh rất muốn biết điều đó, vì anh chưa bao giờ thấy em khóc cả.”
-          “Bởi vì em sợ mưa, những cơn mưa luôn làm em nhớ đến quá khứ…. Những quá khứ đau buồn.”
Tôi không biết nói gì vào lúc này, chẳng lẽ em cũng có những kí ức về mưa như tôi. Tôi cũng buồn khi mưa, như tôi chỉ buồn khi có một mình tôi, tôi là con trai, tôi phải mạnh mẽ, không nên để cho bất kì ai thấy những giọt nước mắt yếu đuối đó. Vì tôi phải là bờ vai cho em mỗi khi em buồn.
-          “Anh biết không, cô em mất vào một chiều mưa tầm tã, lạnh lắm.” Và em lại khóc, có lẽ cô là người em yêu thương nhất và chiều mưa đó là cú sốc tinh thần quá lớn đối với em, một chiều mưa cho những giọt nước mắt và những kí ức quá đau buồn.
-          “ngày đó, nếu em không đòi cô đi mua cho em chiếc bánh kem của ngày sinh nhật, thì cô đã ko sao, cô vẫn ở bên cạnh em, và sẽ chẳng có vụ tai nạn nào để cô rời xa em mãi…” em khóc nấc lên, những giọt nước mắt tuôn rơi, người em lạnh và tái dần đi.
-          “Em đừng quá suy nghĩ nhiều, người mất rồi thì không thể sống lại, nếu cô em mà thấy em khóc dưới mưa thế này, chắc là cô buồn lắm” câu nói của tôi sao giống như trong phim, câu chuyện của em cũng như một đoạn phim, một đoạn phim về cơm mưa đêm buồn, cơn mưa đêm có tôi và em.
-          “nhưng nếu ko có em, thì cô đâu phải đi, cô đâu phải chịu lạnh như bây giờ, nếu ko có em, thì giờ cô đang rất ấm áp với gia đình rồi….nếu ko có em…” giờ em ko khóc nữa, nhưng ánh mắt em vô hồn và buồn diệu vợi.
Tôi ko nói gì nữa chỉ nhìn em và nhìn theo ánh mắt em đang xa xăm theo những giọt mưa. Tôi ngồi ôm em thật chặt, truyền cho em chút hơi ấm và cùng em chia sẻ những kí ức về mưa quá đau buồn.
Những cơn mưa vẫn cứ thay phiên nhau gõ lên mái tôn, những hạt mưa đá đã ko còn nhưng tôi vẫn thấy buốt lạnh nơi cuống họng. Đèn đường đã bật, những giọt nước rơi qua ánh đèn vàng vọt như khúc ca buồn ai oán. Mưa vẫn cứ mưa, tôi và em vẫn ngồi đây, dưới mái hiên rách nát, gió gật từng cơn ngoài kia đến vô hồn.
Hai đứa tôi ngồi dưới mái hiên đến khi trời tạnh mưa, người em đã ấm hơn và đôi môi không còn tím tái. Lúc đó khoảng 10h, tôi đưa em về trên con đường ướt át, hai bên đường cây nghiêng ngả và gió vẫn cứ gào thét.

Dãy phòng trọ của em bị gió lốc hết mái tôn, những cô bạn đã chuyển đồ sang chỗ khác, em nhìn tôi, ánh mắt vẫn vô hồn. Tôi đưa em về phòng tôi, căn phòng chật hẹp và ẩm ướt. Người em run lên vì quá lạnh, tôi đưa cho em bộ đồ của tôi, nhìn em thật nhỏ bé và đáng yêu. Tôi ngắm nhìn em, khi em buồn em đẹp, ánh mắt long lanh vô hồn nhưng đối với tôi lại dạt dào tình cảm, tôi yêu ánh mắt ấy, tôi yêu em.
Quấn mình trong lớp chăn bông, em vẫn run lên, có lẽ em cần một hơi ấm, một hơi ấm thật sự. Tôi ôm em vào lòng. Những cơn mưa vẫn khắc khoải.
Những cơn mưa đêm đối với tôi luôn là những kỉ niệm buồn. Tôi đã ngỡ cái đêm em bên tôi hôm ấy là đêm tôi hạnh phúc nhất, hai đứa đã trao cho nhau tình yêu, đã trao cho nhau những gì quý giá nhất. tôi như ngọn lửa bùng cháy giữa đêm mưa, tôi như cánh đại bàng dũng mãnh và khốc liệt. Nhưng tôi đã nhầm, chính đêm đó đã để lại cho tôi kí ức của những đêm mưa băng giá. Và câu chuyện tình dưới mưa cũng đặt dấu chấm hết cho những gì nồng nàn.
Sáng hôm sau thức dậy, căn phòng của tôi gọn gang đến lạ. những bức tranh vẽ được xắp đặt ngay ngắn, giá vẽ và những hộp màu về đúng vị trí của nó. Tất cả thay đổi, căn phòng sạch sẽ và ngăn nắp. bên ngoài, những đám mây lững lờ trôi và những tia nắng đầu tiên lọt qua khe cửa ấm áp.
“ anh à, em biết anh yêu em nhiều lắm và em cũng thế, nhưng em không tốt, em không hợp với anh, em chỉ hợp với những cơn mưa, anh quên em đi, coi như em không còn trên đời nữa, đừng nhớ đến em, yêu anh”
Tôi đọc dòng thư của em mà nước mắt cứ tuôn trào. Chiếc 67 lao vút giữa dòng người hối hả buổi sáng.
-          “Lan nó dọn đồ đi hồi sáng rồi anh, nó bảo đã tìm được chỗ trọ mới rồi”
-          “ em biết Lan dọn đi đâu không?”
-          “dạ em có hỏi nhưng nó không nói, nó có vẻ vội vàng lắm”
-          “uhm, anh cảm ơn em nhé”. Chiếc 67 lại lao vút đi.
Ngày đó tôi như chìm vào trong bóng tối, chìm vào kí ức của những cơn mưa đêm. Mùa mưa cứ dai dẳng không ngớt còn tâm hồn tôi như đóng băng, tôi cứ đắm chìm trong cái lạnh giá, đắm chìm trong ánh mắt vô hồn ấy, em đã bỏ tôi. Rồi những cơn mưa không có tôi, em biết tìm đâu một hơi ấm, em lại khóc. Em khóc, tôi cũng khóc, nhưng tôi chỉ khóc trong góc tối căn phòng ẩm ướt, tôi khóc cho tôi và cho những giọt nước tí tách trên mái tôn.
Cũng đã quá lâu từ cái đêm nồng nàn ấy, mùa mưa cũng qua, căn nhà rách nát kia cũng không còn. Giờ là những buổi chiều oi ả, đôi khi thèm một cơn mưa, thèm những nốt nhạc trên mái tôn, thèm được ôm em vào lòng. Nhưng có lẽ tất cả chỉ là kí ức. kí ức của những cơn mưa đêm. Tôi đã đánh mất em khỏi cuộc đời, em đã xa tôi mãi mãi.
Cứ mỗi mùa mưa đến. đôi khi tôi lại ngồi trong góc phòng nhớ về cơn mưa đêm. Nhưng cũng chỉ đôi khi mà thôi, còn cuộc sống, còn học tập và tương lai đang ở phía trước. Em mãi là kỉ niệm đẹp về câu chuyên tình dưới cơn mưa, em mãi đi bên đời tôi, và những cơn mưa đêm như em về, khắc khoải.
A Nghia (Tiểu Quỷ).

Behind The Web

Something