Search

Content

Thư gởi mẹ


Thư gởi mẹ
Ngồi một mình trong ánh sáng tù mù của đèn đường, ngoài trời có gió mà mưa, ô cửa sổ phất phơ khói thuốc, nghĩ miên man.
"...Con sẽ không đợi một ngày kia
khi mẹ mất đi mới giật mình khóc lóc
Những dòng sông trôi đi có trở lại bao giờ? …"
Cuộc hành trình của mẹ đã đi về phía hoàng hôn, đôi khi con vô tình quên đi điều đó. Mẹ đã già, mái tóc pha sương và đôi bàn tay đã nhăn nheo nhưng vẫn chai sần, cầm tay mẹ mà con khẽ rung lên, có phải đôi bàn tay dịu hiền vẫn vuốt tóc con mỗi khi con mang về điểm mười cho mẹ. Mẹ ơi, mẹ đã già rồi đó sao? thời gian, sao thời gian cứ lấy đi tuổi xuân của mẹ? tóc mẹ phai màu và ánh mắt mẹ già nua.
Cuộc đời mẹ như một dòng sông, đã trôi đi rồi thì trôi đi mãi mãi. Nhưng dòng sông ấy đâu phải chùng chình trôi theo con nước, dòng sông dữ dội lắm thác ghềnh. Mà dường như người mẹ nào cũng thế, cũng một đời gian khổ.
 Mẹ ơi, có khi nào mẹ đượ nghỉ ngơi, mẹ không chịu nghỉ ngơi vì cuộc sống đâu êm đềm đến thế, cuộc đời cứ bắt đôi tay già mua ấy thêm chai sạn và những vết nhăn giờ đã có những vết sẹo không lành. Tất nhiên , đời là thế mà, có cuộc đời nào nhẹ nhàng đâu. Đời phải lắm sóng gió thì người ta mới đặt cho nó là cuộc đời chứ.
Ngày hôm qua, con có đọc một bài thơ về mẹ, bài thơ hay và cảm động. Một áng thơ như viết hộ lòng con mẹ ạ, nếu như con là con gái yêu của mẹ thì chắc con đã khóc, con sẽ khóc nức nở. Vì con yêu mẹ. Nhưng con là đấng nam nhi, mẹ đã dạy phải kiên cường, mạnh mẽ. Con nuốt nước mắt vào trong sâu thẳm tâm hồn, hay đôi khi là những giọt nước mắt nơi khung cửa sổ, có nước mắt hòa vào tiếng mưa đêm.
"…Ta làm thơ cho đời và biết bao người con gái
Có bao giờ thơ cho mẹ ta không? …"
mẹ tôi,một đời lam lũ.
Có bao giờ làm thơ cho mẹ, con chưa mẹ ạ. Con chưa đủ can đảm để ôm mẹ vào lòng và đọc thơ tặng mẹ. Con nhớ lắm ngày 8.3, con đã gọi về cho mẹ, nhưng không một lời chúc, con nói không nên lời mặc dù trong đầu con là cả một áng thơ. Con xin lỗi, con xin lỗi mẹ nhiều lắm.
Ngoài trời vẫn mưa, con thì ngồi bên khung cửa, những giọt nước bắn tung tóe và bắn cả vào người con mẹ ạ. Nhưng con không thấy lạnh, con thấy ấm, ấm hơn những lúc mẹ dầm mưa ra đồng, ấm hơn những lúc ba mẹ con ngồi co ro khi mùa đông về mà bố thì đang đâu đó ngoài kia. Bố cũng lạnh mẹ nhỉ?
Điếu thuốc gần tàn, còn con thì lạnh cóng. Gió thổi mạnh và rét. Nghĩ đến mẹ mà hút thuốc là sai phải không mẹ, nhưng không làm thế con không biết làm gì, con không đủ can đảm để nói “con yêu mẹ lắm” và con cũng không đủ can đảm để gởi bức thư này cho mẹ. Con là đứa bất hiếu phải không mẹ? Mà nếu mẹ có vô tình đọc được bức thư này, cũng tha lỗi cho con nhé. Chỉ là, con yêu mẹ lắm nhưng con không dám nói ra.
Con đọc bài thơ thêm một lần nữa, bài thơ như viết về mẹ của con vậy, mẹ nhỉ. Nhưng đó là bài của chú Quân rồi. Còn bài thơ của con tặng mẹ, con không dám đọc cho mẹ nghe, vì con sợ mẹ sẽ la con, con không muốn mẹ thấy đứa con trai của mẹ yếu đuối đâu, con phải mạnh mẽ lên.
con của mẹ!!!

Behind The Web

Something