Search

Content

Tờ vé số của bà lão mù.


 Tờ vé số của bà lão mù.
Đó là buổi chiều nghe gió sông Hàn thổi vào mát rượi, trời mùa hè ở Đà Nẵng nóng như đổ lửa. Tôi và Tiến ngồi giải khát với cốc nước dừa ở đường Bạch Đằng, con đường hôm nay nhộn nhịp và đông đúc, người xe qua lại như mắc cửi, chắc trời nóng quá nên chẳng ai muốn giam mình trong nhà, những buổi chiều như thế này mà dạo phố hóng mát thì còn gì bằng.
Quán nước mía nằm dưới một tán đa cổ thụ, nó là quán đã khá nổi tiếng nên lúc nào cũng đông đúc, ồn ào. Có một vài bàn đang làm ván năm mo, hò hét ầm ĩ, một vài người thì ngồi phiêu bên khói thuốc lặng nghe gió, bà lão bán vé số và con nhỏ bán hàng rong đi mời từng bàn. Trong cái quán nhỏ xíu mà đủ thành phần, nó như một cuộc sống thu nhỏ. Tôi thích ngồi đây và ngắm những gì đang diễn ra, nó như dòng đời đang trôi chảy, có cả vui buồn.

(ảnh minh họa)
Tiến đang ngồi rít hơi thuốc cuối, nó ném tàn thuốc xuống đất, chân di di, những làn khói mỏng tan vào không trung rồi biến mất.
- " mày thấy bà lão bán vé số không?" - Tiến nhìn bà lão già đang dò dẫm từng bước giữa những chiếc ghế, bà lão già tóc bạc, gương mặt khắc khổ.
- " bà ta bị mù, bị mù mà vẫn đi bán vé số, đúng là đời chả thiếu cái gì " - Tôi nhả khói thuốc vào đám đinh lăng bên cạnh - " mày có khi nào nghĩ bà lão giả mù không? mù sao bán vé số?"
- " không, tao chắc chắn điều đó, nhìn ánh mắt kìa, ánh mắt không có gì cả"
- " ừ, đời mà... hey..." - tôi thở dài, gió vẩn thổi.
Tôi đang nghĩ về bà lão, con cháu bà đâu nhỉ, chắc là khổ mới đi bán vé số. Tôi đã gặp những đứa con nít đi bán vé số, gặp những cụ già và những người khyết tật, vé số là miếng cơm của họ, và giờ tôi gặp một bà lão mù. Có khi nào mai này tôi lại gặp một người cụt hai tay đi bán không nhỉ, cụt hai tay sao mà bán được, nhưng cuộc đời mà chẳng ai biết được, chẳng thiếu cái gì.
Tiến lục trong ví.
- " cho tao mượn hai chục, quên mất à hết tiền." - Thằng bạn khi nào cũng thế, lúc nào cũng hết tiền nhưng lúc nào cũng muốn giúp người.
- " mày mua đi, mượn mọc gì, tao cũng muốn giúp bà lão." - Tôi rút đồng tiền xanh đưa cho nó, trong ví mình cũng chẳng còn bao nhiêu, tháng này lại khổ rồi.
Bà lão đang đi lại gần chỗ chúng tôi. Bà lão cầm xấp vé số đi từng bước như đã quen đường, lách qua chậu đinh lăng nhưng bà thấy nó đang đặt đó, nhưng tôi vẫn nghĩ bà lão mù thật, ánh mắt bà nhìn đi xa lắm.
- " Bà ơi, bán cho cháu"
Bà lão dừng lại ngay bên cạnh tôi, không đưa xấp vé số ra như thương lệ, tay bà nắm chặt như không muốn ai lấy xấp vé số ra khỏi tay bà, bà đang nghe.
- " Bà, bà có nghe cháu nói không rứa?" - Tiến nói to hơn, chắc nó nghĩ bà bị lãng tai.
- " Hai cậu, cho tôi ngồi đây được chứ?, tôi chỉ ngồi nghe thôi" - Giọng bà lão ồm ồm nghe khắc khổ.
Tôi đứng dậy kéo ghế cho bà ngồi. Bà lão gầy và xanh xao. Ngồi xuống bàn tay vẫn giữ chặt xấp vé số, bà đang đưa tai nghe thằng Tiến nói chuyện điện thoại, bà lão lạ thật.
- " Bà, răng bà cứ giữ cái tập vé số rứa?, cháu mua mà" - Tiến xích ghế lại gần bà, bà lão vẫn đang nghe, tôi có cảm giác bà lão đang nghĩ về điều gì đó của quá khứ, rõ ràng bà mù nhưng trong ánh mắt có chút gì đó rươm rướm. 
Bà lão đẩy xấp vé số lại gần Tiến, tay bà đặt lên tay nó và tay bà run run. Tôi thấy giờ thì bà khóc, nước mắt lăn trên làn da nhăn nheo và già nua. Bà lão mù đang khóc. Tự nhiên trong lòng tôi dậy lên cảm xúc khó tả, khi một bà lão già đã đi gần hết cuộc đời, đã nếm trải hết  nhưng đắng cay của cuộc sống mà rơi lệ có nghĩa nó đã chạm vào nỗi đau lớn nhất của cuộc đời. Tôi thương bà lão, nhưng tôi chỉ biết nắm bàn tay còn lại của bà.
- " bà có chuyện gì thế, bà có thể kể cho con biết được không, có khi con giúp được đó. "- tôi có cảm giác như đang nói với bà của mình, có gì đó rất quen thuộc.
Giọng bà ồm ồm.
- " cậu, cậu có giọng nói của cháu tôi, cậu có đôi tay của con cháu tôi." - bà lão nghẹn ngào - " nếu nó không đi, giờ nó cũng cỡ cậu"
Đó là câu chuyện dài, câu chuyện của hai bà cháu bán vé số. Thằng nhỏ mất tích ở quán nước này khi nó ngồi bán cho một cặp vợ chồng giàu có còn bà bán cho một anh thanh niên ở quán bên kia, và rồi lần đó cũng là lần bán vé số cuối cùng của thằng nhóc, một cú sốc cho bà lão. Vài năm sau mọi người thấy một bà lão mù bán vé số, không ai biết được vì sao bà mù, chỉ có những người ở đó mới biết được bà lão lúc nào cũng có mặt ở quán nước để chờ thằng cháu, vì thế không ai nỡ lừa bà, bà bán vé số hơn 10 năm, bà nhìn thấy từng chiếc ghế, từ chậu cây. 
Tôi và thằng Tiến nghe bà kể, nó rươm rướm nước mắt, bà lão kể bằng cái giọng nghe như vọng về từ kí ức, bà kể rành mạch từng chi tiết, bà còn nhớ cả cái giọng của thằng cháu mình. Chắc bà yêu nó lắm, cái giọng nói là hy vọng duy nhất để bà tìm lại nó. Tôi thương bà lão mù.
Chiều chập choạng, quán nước mía giờ chỉ còn mình tôi ngồi với những suy nghĩ. Tiến đưa bà về, bà lão cầm chặt tay nó, bà đã nở nụ cười, có lẽ sau ngần ấy năm đây là nụ cười hạnh phúc nhất. Bà lão chờ đợi một giọng nói, và bà đã gặp. Có thể Tiến không phải là cháu bà, nhưng giọng nói coi như giúp bà hoàn thành tâm nguyện sau bao nhiêu năm.
Hai tờ vé số nằm trên bàn, có lẽ tôi sẽ không dò nó mà cất vào trong ví coi như đây là một kết thúc có hậu. Một nụ cười của bà lão mù.
Tiến quay lại khi đèn đường đã sáng, quán nước đã đóng cửa.
- " bà lão sống một mình ở cái nhà hoang cuối đường, khi nào rảnh tao với mày lên thăm bà" 
Tôi và Tiến chưa thực hiện được cái điều mà nó nói. Từ hôm gặp chúng tôi, không ai thấy bà lão mù bán vé số ở quán nước nữa, ngôi nhà hoang cũng chẳng có ai. Có lẽ bà đã gặp được điều muốn gặp, bà lão mù đã cười. Chiếc xe của tôi lao vút đi, gió sông Hàn thổi vào mát rượi, Tiến cầm tờ vé số: Sổ số kiến thiết Gia Lai, ngày 19/08/2011, 94225. Nó nhét tờ vé số vào ví " chắc tao không phải dò đâu mày nhỉ?".
dn28/10/2011
Thằng Quỷ Nhỏ.

Behind The Web

Something