Life is the trip ...
Tuổi trẻ mà, họ luôn có cuộc hẹn với những chuyến đi. Đi... đôi khi không phải để thỏa cái chí tang bồng, ngang dọc. Mà đôi khi đi để trải nghiệm cảm giác vượt qua chính mình nó tuyệt vời như thế nào.
Giữa ban trưa Đà Nẵng trời đẹp như gọi mời ... một ý tưởng băng ngang qua dòng suy nghĩ đang rối bời với đống công việc còn dang dở. Đi, phải tìm chỗ nào đi để đổi gió, và thế là chuyến bộ hành sơn trà bắt đầu. Một chuyến đi đầy ngẫu hứng và bất chợt, mà cũng chính nhờ điều đó mới tạo nên cho chuyến đi sự phiêu lưu, kì thú mà không phải chuyến đi nào cũng có được.
Xuất phát lúc 13h30 ở chân núi, gởi xe máy ở một quán nhậu nhỏ ven đường. Thế là tôi cùng cô bạn đồng hành bắt đầu chuyến hành trình chinh phục những con đường dốc quanh co của bán đảo đã quá nổi tiếng này. Thường thì khi nhắc đến Sơn Trà, người ta sẽ nhắc ngay đến một địa điểm ngắm cảnh tuyệt vời và đắc địa của Đà Nẵng và tất nhiên không ai phủ nhận điều đó, vì đứng ở đây chúng ta có thể ngắm toàn cảnh thành phố, từ vịnh biển đẹp nhất hành tinh đến những cây cầu nổi tiếng... Từ đoạn Tiên Sa gần ngay trước mắt tới khúc Ngũ Hành Sơn xa xa chìm trong làn sương ảo ảnh.
Tất cả vẽ nên một bức tranh tuyệt đẹp về thành phố nằm bên bờ sông Hàn này. Nhưng điều tuyệt vời hơn và đáng để nhắc đến hơn chính là đi bộ và ngắm cảnh. Con đường phía trước thì dốc lên hun hút, những bước chân càng lên cao càng thấm mệt... nhưng tất cả tan biến bởi những phút giây ngắm về thành phố và vỡ òa trước cảnh đẹp lung linh khi chặng đường xa và lên cao hơn.
Khi thành phố đã lùi xa hơn khỏi tầm nhìn, cũng là lúc sương mù ùa đến. Đây là cảm giác tuyệt vời hơn bất cứ điều tuyệt vời nào. Đứng ở dưới, nhìn lớp mây men theo triền núi đổ xuống con đường quanh co, rồi đứng yên một chỗ đợi làn sương mù dày đặc ập vào người, cảm giác nhưng vừa lạc vào một cõi nào đó mộng ảo và bồng bềnh. Trong một phút giây bất chợt, cảm thấy điều thú vị đang dần lớn hơn bởi những gì đang trải nghiệm. Đúng là có đi bộ leo núi giữa cái lớp sương dày đến thế mới thấy đời nó có nhiều khoảnh khắc thú vị đến như thế nào.
Và rồi chuyến bộ hành vẫn tiếp tục trong làn sương mờ ảo đó, không còn chạy lăng xăng chụp ảnh nữa, không còn lâu lâu ngoái người ngắm nhìn về thành phố nữa bởi tầm nhìn bây giờ chỉ còn vài mét trong sương mù.
Và rồi núi đồi lại vang vọng những câu hát quen thuộc, cảm giác tự do tự tại ... cảm giác như đất trời này là của mình, có thể hét thật to để âm thanh bay thật cao và xa mà chẳng sợ ai nói gì... con đường thì rộng và dài còn người thì cứ chạy qua chạy lại, đứng giữa đường nhảy tưng tưng như hẳn đây là một con đường trong vườn nhà. Thú vị.
Chuyến bộ hành cứ thế, hơn 3h mới lên tới trạm khí tượng, lúc này trên đỉnh sương quá dày, trời muộn. Thế là quyết định không lên đỉnh bàn cờ nữa mà quay trở về hẹn một ngày nào đó trời đẹp và đi nguyên ngày sẽ chinh phục. Chặng đường xuống cũng không hề đơn giản, lúc này chân đã bắt đầu mỏi, lúc nào cũng phải cố gồng để bước từng bước xuống dốc. Nhưng mà dù có dốc hơn nữa hay đường dài hơn nữa thì cái độ máu lửa vẫn còn vẹn nguyên như lúc mới bắt đầu.
Khoảng 5h30 cả hai xuống đến chân núi, cả giác rất đặc biệt... giống như vừa làm được một điều gì đó lớn lao, vượt qua được chính bản thân mình và vượt qua được cái nỗi sợ hãi về một đoạn đường nhiều khó khăn.
Xong chuyến bộ hành, điều còn lại là cảm xúc riêng của mỗi người. Đôi khi đi không phải để thỏa cái chí tang bồng, ngang dọc. Mà đôi khi đi để trải nghiệm cảm giác vượt qua chính mình nó tuyệt vời như thế nào.
Đn 11.4.2013
kt_anghia