Search

Content

Đám cưới của cỏ dại


Nó đang lang thang trên những cánh đồng của quê nhà, khung cảnh bình yên quen thuộc của một tuổi thơ đầy màu sắc ùa về chiếm hết tâm hồn Nó. Nó nhớ, nhớ đễ nao lòng. Bước đi nhè nhẹ qua cây cầu đã mục nát, ngồi xuống gốc cây bồ đề bên dòng suối mát, cây bồ đề mà ngày xưa tụi Nó vẫn thường trèo lên trên ngọn và nhảy xuống nước. Tán cây mát rượi là nơi tụi Nó vẫn về nghỉ ngơi sau những trận nô đùa khắp gò và những cánh đồng. Nghĩ lại Nó khẽ cười, tuổi thơ của Nó cũng đẹp quá chừng.


Nắng chiều vàng rực, đang ngồi trong quán cà phê bà Tư béo, khuấy ly cà phê một cách vô thức, gió từ sông thổi vào mát rượi khiến tâm hồn Nó muốn phiêu du, phiêu du về quá khứ, về kí ức.
- "làm gì mà ngồi ngẩn ngơ thế Còi?"- giọng thằng Hải còm làm Nó giật mình trở về hiện tại.
- "à, đang ngồi nhớ lại những kỉ niệm hồi còn bé của tụi mình ý mà, nhớ quá mày ơi" - mắt Nó nhìn về phía chân núi, nơi đó đang còn lưu giữ những kỉ niệm của một thời xa lắm ơ - " mà mày vừa gọi tao tên gì? Còi à? lâu lắm rồi tao mới nghe lại, nhớ thật Còm hè."
Cả hai phá lên cười, thằng Hải còm vẫn giữ được giọng cười độc nhất vô nhị, bao nhiêu năm rồi mà  Hải Còm vẫn như xưa.
- " tao nhìn tướng mày xém không nhận ra, thằng Còi ngày xưa giờ như ông địa, chẳng bù cho tao, Còm vẫn hoàn còm. hêy"  Hải thở dài những vẫn nhìn nó cười đểu.
Số là nó và thằng bạn chiến hữu của nó là một cặp không tách rời nhau, hai thằng nhìn hao hao giống nhau và đều gầy dơ xương, vì thế lũ trẻ đặt cho hai cái tên cũng gần như nhau, Còi và Còm. Nhớ lại lúc đó, hai đứa như hình với bóng và là cặp đôi không thể tách rời trong bất kì trận chiến nào. Và tuổi thơ của Nó luôn có hình bóng của Hải còm. Sau này, khi học xong 12, Nó đậu đại học và lên Sài Gòn. Hải còm năm đó bị trận bệnh thập tử nhất sinh, bỏ thi tốt nghiệp và bỏ luôn con đường học đang dang dở, Hải ở nhà làm đủ thứ việc để phụ gia đình, giờ nhìn Hải gầy và có vẻ như già đi rất nhiều.
Hai thằng ngồi hàn huyên chuyện cũ đến chập tối, nếu nó không bị mẹ gọi về thì chắc ngồi đến sáng mai vẫn chưa nói hết chuyện, đúng là hai chiến hữu lâu ngày gặp lại. Nhà Nó với Hải cách nhau một cánh đồng, nên câu chuyện vẫn tiếp tục cho đến khi Hải đưa Nó về tới nhà. Đường quê tối và âm u, bao nhiêu năm học thành phố, quen với ánh đèn đường rồi nên cũng hơi sợ sợ.
- " mày về khi nào đi lại?" giọng thằng Hải vang vọng trong đêm.
- " chắc cuối tuần, tháng sau nhận đồ án mới nên tranh thủ về vài ngày thôi, chứ gặp đồ án cũng cắm đầu." 
- " còn bốn ngày nữa chứ mấy, ít nhờ" - nó cảm giác như Hải đang có gì đó tiếc nuối - " à, Còi nè, mày còn nhớ con Huyền không?"
- "Huyền nào, quê mình cũng có đứa tên hay vậy à? mà tao cũng chẳng biết, ngày xưa làm gì gọi tên thật bao giờ, toàn Bẹp, Chút, Sún... rồi Chấy rồi Chí, con nào trong mớ đó hả?" Nó gãi đầu cố nhớ và pha thêm chút hài hước.
- "Mày quên rồi à, Cỏ Dại ý, nó mới xuống."
Cỏ Dại, có một làn gió thổi về từ mảng kí ức xa xôi. Cỏ Dại.
- "Sáng mai chỗ cũ nhé, mai Cỏ của mày cũng ra đó."
Giọng thằng Hải rơi vào thinh không, còn Nó thì đứng lặng người cố tìm cho mình chút kí ức xa xôi.
*  *   *
Buổi sáng, khi những giọt nắng đầu tiên bắt đầu nhảy múa thì nó đã ngồi ở quán bà Tư Béo, Nó ngồi đợi Cỏ Dại của Nó và đợi kí ức của một tuổi thơ ngây dại. Tuổi thơ nó là chuỗi ngày rong ruổi trên những cánh đồng và những dòng sông, những trò chơi con nít ngây ngô và những buổi chiều trâu về náo động. Một tuổi thơ gắn với hương đồng nội và những vạt lúa quê nhà.
Ngày đó nó 12 tuổi còn Cỏ Dại lên 10. Cỏ Dại là cháu bà Hai Ngọc ở Sài Gòn về chơi. Đợt đó đang vào mùa gặt, bà Hai đi làm cả ngày nên bà gởi con bé cho chị Bẹp, và tất nhiên chị luôn dẫn Cỏ Dại đi chơi với tụi nó, đó là quãng thời gian đẹp và ngây ngô. Tụi nó bày đủ trò chơi, từ bán hàng đến nhảy dây, trốn tìm... không có trò chơi con nít nào mà tụi nó bỏ sót. Nhưng điều làm nó nhớ nhất có lẽ là trò chơi đám cưới, Nó nhớ vì ngày đó Nó được chọn làm chú rể, Cỏ Dại làm cô dâu, thằng Còm làm phụ rể còn con Tít làm phụ dâu. Nó và Cỏ Dại được ngồi lên tàu lá dừa còn tụi kia kéo đi khắp xóm, hát hò ầm ĩ và tiếng nắp nồi khua vang cả một góc quê yên bình.
Nó và Còm đều được làm chú rể, hai thằng làm cho mỗi cô dâu một vòng hoa dại. Chính tay Nó đã đội lên đầu Cỏ Dại, trong trí nhớ của Nó, Cỏ Dại rất đẹp, khuôn mặt tròn và ánh mắt long lanh như thiên thần, nó thích nhìn nụ cười và giọng nói trong veo của thiên thần.
Sau cái trò đám cưới ầm ĩ là cái trò tắm suối, trong khi tụi nhóc kia đang vùng vẫy dưới nước thì nó phải ngồi trên bờ canh Cỏ Dại, vì con nhỏ không biết bơi,mà có biết bơi cũng không được tắm, bà Hai dặn thế. Nó chỉ còn biết ngồi ngắm Cỏ Dại, trong mắt nó lúc đó, cỏ dại là cái gì đó không hề là cỏ dại, khác xa với những đứa con gái đen nhẻm quê nó, cỏ dại đẹp như thiên thần mà mẹ vẫn kể khi ru nó ngủ. Đẹp như thiên thần.
- " Lại suy tư rồi ông tướng ạ"- giọng ai như giọng Con Tít vang lên nghe chói tai.
Nó giật mình quay lại, hóa ra con nhỏ trời đánh này đã ngồi vào bàn từ lúc nào.
- " Thằng Còm nhà cô đâu rồi, sao đi một mình đây?" Nó nhìn con Tít, vừa hỏi vừa nhớ lại.
Con Tít ngày xưa đen thui nhếch nhác, ngày đó thằng Hải vẫn ghen tị với nó vì nó bốc thăm được cưới Cỏ Dại còn Hải thì bốc thăm cưới con Tít, một đứa xấu nhất làng. Đấy, thế mà giờ con Tít lớn lên lại đẹp ra, nhìn như thiếu nữ chứ không ít. Thằng Hải yêu con này cũng phải thôi, nghe đâu chừng cuối năm nay là hai đứa nó làm đám cưới, một lễ thành hôn thực sự chứ không phải là rước dâu với vòng hoa dại.
- " Anh Hải đi đón cỏ dại của anh rồi, chắc cũng gần đến rồi đấy." Nó nghe mà trống ngực đập thình thịch, chắc cũng đến hơn chục năm không gặp, giờ chắc là cô thiếu nữ chứ không phải thiên thần. Mà chắc gì đã nhớ cơ chứ. Ánh mắt nó lại nhìn xa xăm về phí cây bồ đề già, nơi mà câu chuyện của nó và cỏ dại đã trở thành một kỉ niệm đẹp.
- " ê, Cỏ, em thích chứ?"
- " thích gì ạ?"
- " em thích ở đây chứ?"
- " dạ thích lắm lắm luôn, nhưng mốt em về nhà rồi?" Gương mặt Cỏ Dại buồn, Nó cũng buồn.
- " thế em có nhớ bọn anh không, nhớ anh không?"
- " dạ nhớ chứ, nhớ anh nhất luôn nè, hì" Cỏ Dại nhìn Nó cười, ngây ngô. " à, nhớ anh làm chồng nè, em sẽ giữ cái vòng hoa mãi luôn đó anh".
- " nhớ nha, không được quên đó, móc nghéo nè" Hai đứng móc ngón út vào nhau, hai ngón cái chạm nhau, nhớ mãi.
*   *   *
Ly cà phê không đường đắng chát, tay nghề pha cà phê của bà Tư bao nhiêu năm vẫn không khá hơn được, nhưng nó thích thế, trong Nó đó là vị cà phê ngon nhất, đọng lại trong tâm hồn nhiều nhất, vì đó là điều không thể nào quên mà.
Giọng thằng Hải còm oang oang 
- " má Tư cho con như cũ và một nước táo má Tư" vẫn cái phong cách gọi cũ, Hải còm muôn đời vẫn là Hải Còm
Nó ngước mặt nhìn lên, đi sau thằng bạn là một cô gái, rất đẹp. Dáng cao, nước da trắng hồng và mái tóc đen óng mượt, đặc biệt đôi mắt vẫn long lanh, đôi mắt ấy của thiên thần. 
- " làm gì ngẩn ngơ thế Còi, không mời người ta ngồi đi" Hải nhìn nó với ánh mắt đá khoáy.
- " ừ, à ừm.... à ngồi đi bạn" Nó luống cuống như lúc nó bốc thăm phải cái vé làm chú rể.
- " dạ, cảm ơn anh." vẫn là giọng nói trong veo như kí ức của Nó, bao nhiêu năm vẫn không thay đổi, trong tiềm thức nó, nó đang ngồi trước cô dâu Cỏ Dại.
- " ừ, Cỏ...à... xuống lâu chưa? à, gì, Huyền xuống lâu chưa? Nó ấp úng như vướng phải móc câu.
- " gì mà ấp úng thế Còi, không cần phải khách sáo đâu, vợ Cỏ Dại của mày đấy, gọi như xưa là được. hì" Còm chêm vào đúng lúc như cứu hỏa.
- " Đúng rồi, gọi Cỏ Dại cho nhớ lại cái thời con nít anh Còm hè" Con Tít cũng hùa theo chồng sắp cưới chỗng cháy cho nó.
Mặt Huyền thoáng đỏ, dường như vẫn còn ngại, dường như vẫn chưa quen với cái tên thời con nít. Không biết em còn nhớ hay không nữa, chắc chắn nếu em không nhó nó sẽ nhắc cho em nhớ, bởi vì những kí ức đâu dễ lãng quên.
Hải còm và con Tít ngồi buôn vài câu rồi cũng đá chân nhau rút, chừa lại không gian quán cà phê sáng cho Nó là Cỏ Dại. Nó nhìn cô thiếu nữ cười, nụ cười như con nít, nhưng thằng còi của ngày xưa.
- "cũng quá lâu rồi nhỉ? chắc em vẫn còn nhớ?
- "dạ nhớ gì?". ánh mắt thắc mắc nhìn nó, lúc này là mặt nó đỏ.
- " à, ừ, lâu quá rồi mà, từ hồi còn bé xíu." nó nhìn sâu vào ánh mắt long lanh, " quên, nhưng em vẫn còn nhớ cỏ dại chứ?"
- " dạ nhớ, em đùa anh thôi chứ sao quên được, đó là kỉ niệm đẹp mà" lúc này là ánh mắt nhìn về phía gò, phía cây bồ đề.
- " anh vui lắm vì em còn nhớ, anh cứ ngỡ em quên cơ, Cỏ Dại" 
- " quên sao được anh, ngày đó còn nhỏ, nhưng em sẽ không bao giờ quên, đó là kỉ niệm đẹp mà, chiếc vòng hoa ấy em vẫn còn giữ đó, nhưng giờ nó bị mọt ăn gần hết rồi" ánh mắt em xa xăm, xa xăm như cố tìm về một vòng hoa dại ngày thơ.
Nó và em ngồi kể rất nhiều về ngày xưa, về cái cái đám cưới cỏ dại, về lời hứa em sẽ nhớ nó mãi mãi, về lời hứa em sẽ về thăm quê mỗi dịp hè, về lời hứa lớn lên vẫn sẽ lấy anh Còi làm chồng và lời hứa về một Cỏ Dại mãi mãi thuộc về miền quê này, cho dù mai sau có sao đi nữa. 
Những câu chuyện của nó và em cứ tiếp tục với những mảng màu tươi sáng. Em là sinh viên năm 3 còn Nó sắp tốt nghiệp, em chuyển ra Hà Nội còn Nó chọn học Sài Gòn vì Nó nghĩ sẽ gặp em ở đó. Và em vẫn nhớ về lời hứa khi xưa, về một vòng hoa cỏ dại. 
Ngày đó, khi em lên xe xa miền quê đã ghi dấu tên em, em tặng nó quển vở, trong đó có địa chỉ của em, hai đứa liên lạc với nhau thường xuyên suốt hai năm. Và tất nhiên, khi đó nó rất tin về lời hứa khi xưa, và nó nghĩ lời hứa của nó sẽ thành khi nó gặp em. Và nó đã gặp, nó gặp sau nhiều năm không thư từ nữa, và lời hứa trong nó như gió bay.
- " em vẫn còn nhớ lời hứa về vòng hoa dại chứ?" 
- " em nhớ, nhớ hết, em còn nhớ những dòng thư cuối em viêt cho anh nhưng chưa kịp gởi, ngày đó nhà chuyển ra Hà Nội" 
- " thế còn bây giờ, khi thời gian vẫn chưa làm vòng cỏ dại phai màu, em vẫn giữ lời hứa chứ?
- " em nhớ, nhưng em không thể thực hiện lời hứa của một thời con nít ngây thơ, hoa dại sẽ mãi mãi ở lại vùng quê này và đám cưới của tuổi thơ mãi mãi là đám cưới với cỏ dại mà thôi." ánh mắt long lanh nhìn Nó, Nó chưa bao giờ thấy em đẹp đến thể, vẻ đẹp của bao nhiêu năm nhớ nhung và vẻ đẹp của lời hứa về đám cưới với cỏ dại.
- " anh đừng nhìn em như thế, bởi vì em có muốn đi chăng nữa thì vẫn phải thất hứa với anh thôi, tuần sau em đi du học rồi, em đã cố gắng sắp xếp thời gian để về đây, coi như tìm về những kỉ niệm xưa và coi như để thực hiện một lời hứa." cả hai ánh mắt đều nhìn về một hướng, về phía cây bồ đề.
Nó nhìn em, ánh mắt như muốn biến em thành Cỏ Dại ngây thơ, nhưng Nó biết nó không thể, bởi vì em là em, bởi vì cỏ dại là cỏ dại. Nắng trưa dịu nhẹ, hai đứa bước đi trên bờ mương dẫn vào cây bồ đề, nó và em hay thằng Còi và Cỏ dại. Ngồi dưới tán bồ đề, những dòng tâm sự chia sẻ cho nhau, và kết quả cùng Nó nhận được là cái ôm thật chặt và nụ hôn cho bao nhiêu tháng ngày nó sống trong kí ức. Gió vẫn thổi, nắngvẫn ở trên đầu, Nó đưa Cỏ Dại về, trong lòng nhẹ tênh và đã có gì đó cho cái ý tưởng đồ án tới của Nó. Tuần sau lên thành phố và cuộc sống vẫn tiếp tục xoay vần.
dn10.10.11
Tiểu Quỷ.

Behind The Web

Something