Nhớ canh rau muống.
Có ai đi xa mà không nhớ quê nhà, có ai đi xa mà không giữ lại trong lòng mình những kí ức về một thời tuổi thơ ngây dại. Mỗi lần bắt gặp một cái gì đó hao hao giống quê nhà, thế là lại nhớ, đôi khi chỉ là một gánh hàng rong bên đường, hay đôi khi chỉ là một nồi canh rau muống.
anh đi anh nhớ quê nhà
nhớ canh rau muống nhớ cà dầm tương.
Hồi nhỏ mẹ hay nấu canh rau muống, ngày đó còn khó khăn nên luống rau muống và khoai lang trước nhà luôn là bữa ăn thường nhật. Nhiều lúc ngán đến tận cổ nhưng vẫn ngậm ngùi nuốt vì trên mâm cơm còn gì đâu. Một nồi canh rau muống và vài con cá kho. Ngày đó khổ và khó khăn thật.
Nhưng không phải lúc nào những bữa cơm cũng đơn giản như thế. Còn nhớ, mỗi lúc ba lên thị xã chắc chắn khi về sẽ mua rất nhiều thịt heo, vì bà cô ở trên thị xã bán thịt heo. Và y như rằng chiều hôm đó sẽ có món ngon do mẹ nấu. Còn những lúc mẹ nhận lương, lương mất sức được vài đồng nhưng mẹ vẫn đãi cả nhà một bữa ra trò. Một tháng chỉ được vài lần như thế, nhưng đối với tôi như thế là quá đủ rồi. Ai bảo cuộc sống khó khăn quá làm chi.
Ngày đó, bố mẹ tôi còn làm trong nông trường, sống trong một khu nhà tập thể rách nát, ở đó có đủ loại thành phần, dân bắc có, trung có và có vài người miền tây mới lên. Chắc cũng vì cuộc sống khó khăn quá nên con người cũng khó tính và khắt khe. Trong một khu tập thể vài chục nóc nhà mà ngày nào cũng ầm ĩ, chửi nhau loạn cả lên, đôi khi còn có vài vụ xô xát. Ban quản lý nông trường xuống lập biên bản mấy lần nhưng rồi cũng như không, tức là vẫn đánh như thường.
Bố mẹ tôi thì vốn hiền lành, chưa gây chuyện với ai bao giờ mà cũng chẳng làm mất lòng ai trong cái xóm nghèo nàn. Chỉ có điều cuộc sống khổ quá nên bố cũng thường hay cáu với mẹ và mỗi lúc như thế tôi thường đứng phía ngoài vại nước nhòm vào. Có lần bố cầm cái bát sành ném mẹ, bố cố ý ném lệch sang một bên để chén bay ra ngoài vại, chén vỡ còn tôi khóc, mảnh sành đâm vào chân chảy quá trời máu. Thế là từ đó bố không bao giờ cầm ném cái gì nữa, nhiều lúc tôi nghĩ lại, lúc đó tuy tôi rất đau nhưng đổi lại được rất nhiều thứ đáng quý.
Tôi còn nhớ vào tôi bốn tuổi, mẹ tôi có mang thằng giữa, bụng to đùng nhưng mẹ vẫn ra đồng, lúc đó tôi thường đi theo mẹ, thường thì tôi đi hái rau tàu bay, hái rau cải rừng để trưa về nấu. Bây giờ nhiều lúc nhìn thấy mấy bà bầu được cưng như cưng trứng và nhớ lại bóng dáng mẹ cuốc từng nhát nặng trịch mà thương mẹ quá.
Khu tập thể bị giải tán vì nông trường bị giải thể. Nông trường cắt đất bán cho dân, tôi còn nhớ bố phải chạy vạy khắp nơi để kiếm tiền mua đất. Thế là nhà tôi không còn ở trong khu tập thể đó nữa, bố đi rừng với mấy chú trong xóm cộng với mua gỗ từ trước, nhờ anh em họ hàng dựng cho cái nhà. Cái nhà ọp ẹp nhỏ xíu, nhưng ít nhất lúc đó chúng tôi đã có nhà, ngôi nhà đầu tiên.
Đến giờ thì tôi đã được sống trong ba căn nhà rồi. Ngôi nhà đầu tiên sinh thằng giữa, sau bố mua nhà ngoài đường, lúc đó sinh thằng út. Sau vì nhà xa vườn quá nên chuyển nhà lại vào trong vườn. HIện tại thì vẫn ở nhà trong vườn, giờ thì có đường lộ vô tới nhà nên cũng đỡ khó khăn trong đi lại.
Bây giờ đã lớn, ngồi nhớ lại mà lòng ngổn ngang. Xưa khổ không nói, nhưng giờ bố mẹ vẫn khổ, vẫn phải loa toan bao điều để lo cho mấy đứa. Nghĩ lại mà thương quá đỗi, giờ cũng cố gắng làm lụng còn phụ bố mẹ lo cho mấy thằng em thôi. Mong mấy thằng sau đừng khổ.
Ngồi ăn cơm với canh rau muống mà nhớ đến tận đâu đâu, rõ ràng những cái gì đã một thời gắn bó thì sẽ không bao giờ quên dù là những điều nhỏ nhặt nhất.
ktanghia