Đà nẵng lúc nửa đêm, tĩnh mịch và cô quạnh. Cả không gian đắm chìm vào giấc ngủ. lắng nghe từng hơi thở của đêm, đâu đó là tiếng vài chiến taxi lao vút qua, xa dần rồi tan biến. đâu đó vài gọi nhau ý ới của một vài thanh niên hiếu động, để rồi kéo theo sau đó là một tràng dài chó sủa, bất chợt vang lên xé tan không gian rồi bất chợt lặng đi như chưa có gì trước đó.'
Đêm lúc nào cũng thế, nhẹ nhàng, mát dịu. đêm cho ta cảm giác thảnh thơi, buông xả , vì thế nhiều người thường muốn sống về đêm. Sống về đêm ở đây là cuộc sống chậm, sống tâm chứ không phải như những con thiêu thân lao vào ánh sáng lóa mắt của những cuộc vui.
Đêm, ngồi một mình trên khung cửa sổ, ngắm nhìn lên bầu trời, không trăng, không sao, yên tĩnh. Những lúc như thế này, thật giản đơn, không còn phải suy nghĩ nhiều về ngày mai, không phải vắt óc cho những bộn bề.
Đêm. Nhưng đôi lúc nó cũng làm cho ta thấy cô đơn, cảm giác chỉ còn một mình mình bước đi trên những con đường không có tên. Bên cạnh không còn ai. Lúc đó đêm thật tàn nhẫn, đêm lấy đi chút sinh lực cuối cùng, đêm đánh cắp hồn, để lại con người trống rỗng.
Cứ thế, cuộc sống bị phụ thuộc vào đêm, thiếu đêm như thiếu vắng cái gì đó. Đêm chỉ buông ta ra khi ngày nắng đến. nhưng ngày nắng đến, ta lại vật lộn với bao điều, để rồi cứ mong chờ cho đêm suống. để cố tìm cái cảm giác nhẹ nhàng mà đêm mang lại, hay là để đêm giày vò.
Nhưng quen rồi. đêm vẫn thế, đến và đi. Đi rồi đến. còn ta thì vẫn vẹn nguyên cảm xúc với đêm với cuộc sống đầy màu sắc này.
Những đêm bất tận………
Ktanghia