Tôi vẫn
chọn ngồi bên chậu xương rồng nhỏ ở ban công, ở đây tôi có thể nhìn ngắm phố
phường, ngắm những dòng người xuôi ngược. Tôi đang là kẻ lãng du, tâm hồn tôi
đang đong đưa theo chiếc chuông gió cuối chiều. Tôi mặc đường phố đông đúc, tôi
ngồi đây và tự mặc định cho mình một không gian yên tĩnh, đâu đó trong tôi chỉ
là tiếng cà phê nhỏ giọt, tiếng du dương của khúc nhạc xưa hay đâu đó là tiếng
cười vọng lại.
Tiếng
cười tan biến vào không gian, nhưng hình như vẫn còn đọng lại trong tôi một
chút gì đó như nhớ nhung, như khắc khoải. Tôi là gió bay theo âm thanh đang tan
loãng, tôi là hương hoa để cho nụ cười kia đọng lại. Hình như đâu đó là nụ cười
thiên thần, nụ cười đã mang hồn nhỏ lãng du trở về thực tại. Tôi đang ngắm một
nụ cười, là em. Em cười tươi như nắng, em làm sáng bừng góc quán nhỏ quen
thuộc, em là nắng còn tôi là gió.
Tôi
quen em như vị ngọt ngào của tách cà phê sữa, tình cờ chỉ như một cái gật đầu
chào. Ngày đó, em và tôi như hai tâm hồn lạc lõng tìm đến góc quán thân quen.
Tôi thường ngồi ở bàn số 13 và em cũng thế. Chúng tôi gặp nhau ở góc quán này,
cùng ngồi một cái bàn và cùng ngắm một chiếc chuông gió. Gặp nhau tình cờ và
quen nhau cũng thật tình cờ. Tôi và em như hai hồn thơ lại tìm được bến dừng,
một bến dừng chung.
Em ngây
thơ và hồn nhiên, em rạng ngời nhưng tôi nhìn thấy trong mắt em đượm chút buồn
xa xăm. Tôi thích ngắm em mỗi khi em lặng yên nghe gió thổi, mắt em đang trò
chuyện với gió, và gió nói với tôi,em buồn. Em luôn cười, nụ cười đẹp như thiên
thần che lấp hết một cái gì đó sâu thẳm trong tâm hồn. Em cầm tay tôi bước chân
sáo trên đường và miệng ngân nga hát. Nhưng em biết không, bài hát vui nhộn của
em phản phất chút buồn, chút ngân nga diệu vợi.
Hôm nay
em ngồi một mình ở quán cà phê cũ, đôi mắt em buồn thật rồi, cũng không còn nụ
cười. Em buồn, quán cà phê buồn, nhạc buồn và tôi buồn. Tôi nắm lấy tay em, đôi
bàn tay đã thôi ấm áp. Tôi là gió còn em là nắng, tôi muốn thổi nắng đến bên
em, tôi muốn đôi bàn tay em ấm áp đặt lên trái tim tôi. Em là nắng còn tôi là
gió.
Nắng
hôm nay tắt lịm, ngoài trời đang mưa và em đã khóc. Em khóc trong tiếng mưa
đêm. Em vẫn thế một nỗi buồn đâu đó xa xăm. Giọt nước mắt em cũng xa xăm. Tôi
hiểu em, tôi lặng yên, tôi muốn những giọt nước mắt kia hòa vào trong mưa, mưa
tạnh rồi, sau cơn mưa trời lại sáng. Em lại là em, nắng cứ thế ấm áp.
Em kể
cho tôi nghe về em, tôi nghĩ mình là người đầu tiên được nghe nhiều đến thế,
bởi vì tôi là gió mà. Em mỏng manh, em yếu đuối, em mãi sống trong cái vỏ bọc,
em là em còn cuộc sống của em là nắng. Em khờ lắm, đôi khi yếu đuối sẽ làm con
người ta mạnh mẽ lên. đừng cố ngụy trang cho những gì giả tạo. Em phải là em,
cho dù em ko là nắng thì tôi vẫn bên em.
Cơn mưa
bất chợt tạnh, nắng nở nụ cười, có thể em sẽ là nắng đấy. Nụ cười của cô bé
thiên thần sẽ mãi ấp áp, sẽ luôn ấp áp cho dù khi em không cầm được những giọt
nước mắt. Giọt nước mắt lẽ làm cho em ấp áp. Đừng bao giờ bắt những giọt lệ kia
phải xa xăm. Em nhé.
Đn 4.11.2011
Ktanghia