Gió, mãi là những cảm xúc bất tận cho những tâm hồn phiêu lãng. Tôi yêu gió là yêu những gì liên quan đến gió, trong đó có em.
Tôi nhớ một chiều bên em trong những cơn gió man mát hương hoa sữa cuối Thu. Hương hoa sữa nồng nàn, em bảo em thích lắm mùi hoa sữa, em thích được cầm tay tôi và bước đi dưới những gốc cây cổ thụ sần sùi nhưng ngọt ngào ấy. Hoa sữa, mùi hương ấy đi theo tôi và em suốt những buổi chiều cuối Thu, ai bảo em thích hoa sữa chứ. Lại là những bước chân nhẹ tênh bên em và bàn tay em nằm gọn trong bàn tay tôi ấm áp.
Gió, gió mang hương hoa sữa vào tận căn phòng bé nhỏ của tôi, căn phòng nồng nặc mùi sơn dầu nay lại có thêm chút nồng nàn và ngọt ngào. Bật một bản nhạc về Hà Nội.
"Hà Nội mùa này vắng những cơn mưa, cái rét đầu Đông khăn em bay hiu hiu gió lạnh, hoa sữa thôi rơi, ta bên em một chiều tan lớp, đường Cổ Ngư xưa, chầm chậm bước em về..."
Khung cảnh bài hát sao giống tôi và em, gió mang hương hoa sữa cũng hiu hiu lạnh, và những buổi chiều đi bên em cũng là những buổi chiều tan lớp. Chỉ khác, đây không phải là Hà Nội, không có đường Cổ Ngư, mà là một góc quảng trường quen thuộc ở Đà Nẵng thân yêu.
Hương hoa sữa sẽ mãi là kỉ niệm đẹp và ấm áp trong tôi, cho dù mùi hương ấy không còn, giờ Đông đã về rồi. Những buổi chiều tay trong tay nhau giờ đây chỉ còn mùi của khoai lang nướng hay hạt dẻ thơm lừng. Đôi khi ao ước được ngửi một bông hoa sữa thôi, những cũng chỉ là ước ao thôi, đợi mùa chớm Đông năm sau nhé. Nhưng gió thì vẫn cứ miên man và tình tôi vẫn cứ nồng nàn bên em bé nhỏ.
Đó là mùa hoa sữa năm ngoái thôi. Bây giờ, mùa hoa sữa qua đi, chỉ còn gió và tôi và mùi hoa sữa, đôi khi là những nét vẽ nồng nặc sơn dầu, thế thôi. Cuộc sống tôi cứ lặng lẽ trôi, không một chút sắc màu. Ai bảo em đi, em mang luôn những gam màu tươi đẹp nhất của tôi, em mang nó đi đến một phương trời khác, một phương trời nào đó da trắng mắt xanh, phương trời không có tôi.
Lúc nãy, gió thổi mạnh, một nhành hoa sữa vướng lên cửa sổ, không đọng lại chút hương thơm, hoặc có hương thơm nhưng tâm hồn tôi không ngửi thấy. Mùi hoa sữa không bên em thì mùi hoa sữa đâu nồng nàn và ngọt ngào. Gió không có em thì gió cũng đâu đọng lại yêu thương, gió còn mang em ra khỏi đời tôi nữa. Bây giờ gió chỉ làm tôi thêm se lạnh, tôi đang một mình bên tranh vẽ.
Đó là tôi khi tôi buồn nhất, khi tôi nhớ em nhiều nhất. Những lúc đó tôi cứ ngỡ như đã mất em, nhưng ngỡ là ngỡ thôi, em vẫn bên tôi mà, tôi vẫn nhận mail của em hàng tuần, em kể cho tôi nghe nhiều. Từ cuộc sống, học hành cho đến chuyện tình cảm, em nói em vẫn yêu tôi, nhưng em sợ xa mặt cách lòng. Tình yêu của tôi thì mãi mãi em à, tôi biết những mối tình xa lạ của em cũng chỉ là một phút yếu lòng, tôi vẫn tin em. Tôi vẫn yêu em.
Đang ngồi cầm cọ, chợt nhớ hôm nay là Chủ Nhật, mấy ngày nay bù đầu. Tôi bật máy và check mail ngay. Em gởi cho tôi đến bảy tin, và tin quan trọng nhất đó là "Tuần sau em về nước rồi anh, em về luôn đó". Tôi như muốn hét lên, tôi muốn chạy ào ra cửa sổ để tận hưởng hương hoa sữa cuối Thu.
Gió thổi vào phòng, hương hoa sữa bất chợt nồng nàn. Đấy, gió về vẫn đọng lại yêu thương.
ảnh minh họa
Kt_anghia
Đà Nẵng 9/2010