Cứ thế, cứ thế, thời gian bắt tôi phải rời xa quê hương. Cứ mỗi lần thấy thấp thoáng một bụi hoa bên đường lại da diết nhớ nhà, nhớ những kỉ niệm còn đọng mãi trong từng giọt cảm xúc mong manh nhỏ.
Khi giấc mơ bất chợt ùa về trong những cơn gió
nhỏ... tôi nao nao nhớ nhung...tôi lục lại trong mảng kí ức xa xưa một màu hoa
mang tên ngũ sắc. Cái loài hoa
bình dị ấy đã theo tôi suốt một quãng tuổi thơ gắn bó với đồng nội với đàn trâu
chiều về và những nụ cười hồn nhiên của đám nhỏ cài trên tai bông hoa đủ sắc
màu.
Có lần tôi hái thật nhiều về cắm trong chiếc cốc thủy tinh đặt
trên bàn học thay vì những đóa hoa hồng nhung rực rỡ như phòng cô bạn. Mùi hoa không thơm ngát, mùi hoa có chút gì đó ngai ngái khó
tả. Nhưng tôi lại nhớ nhung cái mùi ấy như một hương thơm đã gắn bó... nó như
cái hương vị của tuổi thơ với những con đường mòn đầy bụi đỏ. Nó như cái hương
vị hồn hậu và chân chất... không hoa mĩ, không yêu kiều.
(ảnh kt_anghia)
Cái loài hoa dại ấy... có thể sống ở bất cứ nơi
đâu... vẫn luôn cứ xanh ngắt và hoa rạng rỡ dù là trời mưa giông hay nắng cháy.
Nó ẩn chứa trong mình sức sống mãnh liệt... Cũng chính vì điều đó mà đôi lúc
tôi tự nhủ rằng... một loài hoa thôi còn có thế sống tuyệt vời đến thế... cớ
sao con người mình lại không thể mãnh liệt mà sống... đôi khi chỉ cần sống đơn
giản như một loài hoa thôi.
Ngày nhỏ, hay rong chơi làng trên xóm cưới, quậy phá như đám quỷ nhỏ,
rồi đứt tay, rồi trầy xước là chuyện cơm bữa. Cứ mỗi lần như thế lại chạy đi
tìm hoa ngũ xắc, lấy lá nhai cho nát đắp vào vết thương sẽ cầm máu ngay. Nó như
bài thuốc quen thuộc và hiệu quả nhất. Ở quê không gọi là hoa ngủ sắc mà gọi
với cái tên “cứt lợn”, cũng chẳng biết vì sao có cái tên đó nữa? hoa đẹp vậy mà.
Có lẽ nó gắn bó với người nông dân chăng.
Cứ thế, cứ thế, thời gian bắt tôi phải rời xa quê hương. Cứ mỗi lần thấy
thấp thoáng một bụi hoa bên đường lại da diết nhớ nhà, nhớ những kỉ niệm còn
đọng mãi trong từng giọt cảm xúc mong manh nhỏ.
Có đợt đi trekking Bạch Mã, hoa ngũ sắc mọc ở khắp nơi, hoa to và đẹp,
những sắc màu cứ như mời gọi, lôi cuốn. Vô thức ngắt một đóa cài lên tai, ngày
nhỏ thường hay chơi trò đó mà. Móc điện thoại ra soi gương, đầu lắc lư ngắm nhìn
khuôn mặt mình, giờ thanh niên rồi, có lẽ không hợp với một nhánh hoa cài trên
tai nữa. Nhưng kệ, cứ để yên đó… đang thèm là con nít mà. Đám bạn thì nhìn nhau
cười chọc quê. Cũng kệ, cho làm con nít ngày hôm nay đi.
Thầm mỉm cười rồi quay đi, có chút hạnh phúc mới lạ trong cảm xúc.
Ngồi... bống nhớ nhung... bỗng hoài niệm. Bỗng thấy
cuộc sống mình đang ngập tràn những sắc màu như loài hoa đã gắn bó với một phần
của kí ức ấy.. Hoài niệm
bài và ảnh Kt_anghia
Đà Nẵng - 14/11/2013