Một chuyến đi có quá nhiều dư vị, có quá nhiều trải nghiệm, có quá nhiều điều không thể nói nên lời. Nắng, mưa, sương, gió... mệt, kiệt sức, khát, đói, đau chân, người rã rời... và cả cuộc hành trình chỉ còn ý chí, quyết tâm và niềm tin rằng mình sẽ chinh phục được con đường hút vào tâm trí như vô tận.
Giữa những ngày quá bận rộn, bao nhiên công việc còn dang dở, cuộc sống bị dìm trong mớ suy nghĩ rối bời... tôi quyết định bỏ lại nó sau lưng và lên đường tìm lại chính mình. Bạch Mã, cái tên quen thuộc và là mục tiêu của dân Phượt, ai cũng khát khao và muốn chinh phục nó.
Sáng sớm, phía đông Đà Nẵng vẽ nên một bức tranh mình minh tuyệt đẹp, và bầu trời xanh thẳm mời gọi chúng tôi lên đường cho một chuyến đi dài, háo hức.
Bỏ qua chặng đường từ ĐH kinh tế đến chân núi Bạch Mã, vì có lẽ nó đã quá quen thuộc rồi, Đèo Hải Vân, Đầm Lập An, Lăng Cô... Chúng tôi tới điểm dừng chân gởi xe máy lúc 8h40, sau khi xắp xếp hành lý, mua vé, gởi xe... thì cuộc hành trình chính thức bắt đầu lúc 9h10 với con đường bê tông dài 16km lên tới đỉnh. Cứ ngỡ với sức khỏe hiện tại và những kinh nghiệm bộ hành trong những chuyến đi trước thì tôi có thể chinh phục đoạn đường này một cách dễ dàng. Nhưng cái suy nghĩ đó bị dập tắt ngay những Km đầu tiên, đường dốc và trời nắng nóng, Con đường thì cứ hun hút như không có điểm dừng. Đã có những giọt mồ hôi đổ xuống.
Đoàn chúng tôi đi khá đều nhịp ở khoảng 3km đầu tiên, nhưng đến km thứ 4 thì một vài người đã có hiện tượng chùng chân và kiệt sức, mọi người vừa đi vừa nghỉ để dưỡng sức lên tới đỉnh. Do trước lúc đi, tôi đã dự kiến là phải leo tới đỉnh bằng hết sức của mình, nên không thể nghỉ quá lâu, phía sau thì có nhiều bạn nam lo cho mấy bạn nữ rồi.. nên quyết định tách đoàn đi trước. Đi tới km thứ 5 thì mồ hôi đã ướt hết áo và chân có hiện tượng mỏi, phải đếm hơi thở và bước đều nhịp để giữ sức. Con đường bê tông không có bóng mát, nắng như đổ lửa... đi một đoạn thì thấy bạn Le Le bắt kịp mình.
Do đi cách đoàn đi trước khoảng 3km, nên mình không đợi ăn trưa cùng mọi người được, nên quyết định lên đỉnh luôn mà không ăn trưa. Mặc dù đói, nhưng đã quyết tâm là phải làm được, bởi vì chuyến đi này là một cuộc hành trình "vượt lên chính mình" mà.
Con đường phía trước còn dài lắm, còn người thì đói, kiệt sức. Chặng hành trình chỉ còn hai chữ quyết tâm, quyết tâm chinh phục.
Vượt qua còn đường nắng gắt, tôi và cô bạn đồng hành lên đến Biệt thự Đỗ Quyên lúc 2h30 và lên tới Morin lúc 3h30. Lúc này sương mù đã ùa về trên đỉnh núi, quang cảnh vẽ nên một bức tranh huyền ảo và diệu kì. Sương tạt và mặt và gió luồn qua tóc. Mọi mệt mỏi dường như tan biến. :) Lên tới morin là hết đường bê tông. Chúng tôi tiếp tục Chinh phục Hải Vọng đài. Hải Vọng Đài là đỉnh cao nhất, cao 1450m. Để đến đây phải đi đường đá khoảng 2km. Trời sương dày đặc nên không thể nhìn được quang cảnh bên dưới, chỉ có sương, sương và sương.
Đến Hải Vọng Đài lúc 4h10. Vậy là toàn bộ chặng đường chinh phục Bạch Mã hết 7 tiếng.
Tất nhiên, chinh phục con đường gian nan này chưa phải là kết thúc hành trình, chúng tôi quay về để gặp đoàn đi sau. Trên đường đi gặp mưa và quyết định tắm mưa... một sở thích nho nhỏ trong những chuyến đi. :) Xuống tới morin, được một gia đình cho đi ké xe xuống Đỗ Quyên. Nhưng mới tới Biệt Thự cũ thì gặp đoàn đi lên. Vậy là lại dầm mưa cùng đoàn đi lên morin.
Buổi tối ngủ lại Morin, đây là một khách sạn đã bỏ hoang, ngủ ở đây cũng lý thú. Tối ăn mì tôm và thịt nướng... ngủ trên nền lạnh co ro. Trong suy nghĩ viết nên vài câu chuyện rùng rợn... nếu có dịp tôi sẽ viết vài câu chuyện về nó...
Sáng sớm ngắm bình minh trên đỉnh Bạch Mã là một điều tuyệt vời, không còn sương mù nữa, trời trong xanh, đứng ở đây có thể phóng tầm mắt đi rất xa, núi rừng Bạch Mã trùng điệp, phía dưới là đầm Cô Hai và biển mênh mông. Nếu bạn đứng ở đây vào thời điểm hiện tại, có lẽ bạn sẽ phải hét lên vì sung sướng... nó tuyệt vời đến mức không thể nói lên lời.
Đứng ở Morin ngắm bình mình và lội lên Hải Vọng Đài một lần nữa để ngắm cảnh. Riêng cái tên Hải Vọng Đài cũng có thể hiểu rằng đây là nơi ngắm cảnh tuyệt Nhất Bạch Mã rồi. Đứng trên đỉnh, ngắm nhìn lại con đường dài quanh co mà mình đã Chinh phục mà cảm thấy hạnh phúc quá đỗi. Một lần nữa ta lại vượt qua chính bản thân mình bằng niềm tin và quyết tâm.
Khó có thể miêu tả được sự tuyệt vời của nó.
Thu dọn đồ đạc và xuống núi. Con đường buổi sáng đẹp, lãng mạn và trầm tư.
Nhưng những gì tôi đã đi qua, đã trải nghiệm vẫn chưa khiến tôi thỏa mãn, chỉ cảm thấy phong cảnh tuyệt vời còn con đường bê tông dẫn lên đỉnh khiến người ta cảm thấy quá nhàm chán và vô vị.
Buổi sáng cuối cùng ở Bạch Mã là chinh phục ngũ hồ và thác Đỗ Quyên. Và đó chính là điều khiến cảm xúc tôi trọn vẹn. Bước đi trên những bậc thang rêu phủ đi sâu vào rừng. Để đi tới Thác thì phải đi men theo đường đá ở Ngũ Hồ, do đường khó đi, phải leo trèo và cực kì nguy hiểm nên người ta đã gắ một đường dây cáp để bám vào từ hồ số một đến hồ số 5. Và có khó đi, có nguy hiểm mới cảm thấy thích thú. Cảm giác phiêu lưu, trải nghiệm và thử thách.
Thác Đỗ Quyên có lẽ là con Thác hùng vĩ và cao nhất mà tôi đã từng gặp. Hùng vĩ và dữ dội. Đứng trên đỉnh thác ta sẽ cảm thấy ngợp khi nhìn xuống dưới, nó sâu thăm thẳm. Sau khi chụp ảnh ở đỉnh thác thì chúng tôi tiếp tục xuống chân thác. Để xuống tới chân thác phải đi hết con đường 689 bậc. Và đây là con đường được khuyến cáo là dành cho người có đủ thời gian và sức khỏe. Có lẽ mà một sự gian nan.
Thực sự nó gian nan. từng bậc thang như hút cạn sức lực con đường, đi xuống đã mệt, chắc di lên còn mệt hơn nhiều lắm. Nhưng cái sự mệt có lẽ không thể dập tắt tinh thần của đoàn. Quyết tâm chinh phục. Mất 15 phút để xuống tới chân thác, con thác hùng vĩ khiến bất cứ ai cũng vỡ òa sung sướng vì được chiêm ngưỡng cảnh hùng vĩ của nó. Tôi ví von... "nó như dòng thác chảy xuống từ bầu trời"...
"có một sự tuyệt vời không hề nhẹ": mọi người trong đoàn thốt lên.
Đường đi xuống là một thử thách nhẹ, còn đường đi lên là một thử thách cực nặng. Sức đã hết, những bước chân nặng trịch và hơi thở hổn hển. Tất nhiên là vẫn phải đi lên, và lúc này là đi lên bằng niềm tin và quyết tâm. Những lời động viên nhau lúc này là thuốc.
Lên tới đỉnh thác, thu dọn và quay trở về. Con đường lúc này không còn làm khó mọi người nữa, vì những gì gian nan nhất ta đã vượt qua rồi. Vượt qua một cách tuyệt vời nhất... Ra tới trạm kiểm lâm khi trời đã xế chiều. Đoàn thuê ô tô xuống lại... vì không đủ thời gian để làm nên lịch sử bằng một chuyến bồ hành quay về. Tất nhiên, dù có đi ô tô hay đi bộ thì chuyến đi của chúng tôi cũng đã trọn vẹn.
Chuyến đi cuối cùng rồi. Hôm nay đã nhận đồ án Tổng Hợp, bây giờ là lúc gác lại những chuyến đi và lao đầu vào những bản vẽ.
Hẹn lại Bạch Mã một ngày nào đó, khi mà tôi và mọi người cảm thấy cần phải vượt qua chính mình một lần nữa.
Những kỉ niệm sẽ còn mãi, cảm ơn mọi người trong đoàn, tất cả đều tuyệt vời.
Bài và ảnh Kt_anghia
Bạch Mã 2/9/2013