Nhét vội đống đồ vào ba lô, tôi lên đường tìm lại chính bản thân mình trong những kỷ niệm xa xôi của thời còn con nít ngây ngô, trẻ dại. Không ai biết và chính tôi cũng không biết mình phải đi về đâu để tìm thấy chúng, tất cả đã lùi xa về ký ức rồi.
Tôi miên man nhớ lại con đường quê lởm chởm đá, hai hàng dã quỳ mùa hoa nở vàng ươm, đâu đó vang vọng tiếng chim sâu gọi nhau mùa làm tổ, tiếng công nông xình xịch, chạy ngang qua góc nhỏ của tâm hồn. Ngày đó, lũ nhỏ trong xóm cứ rít rít gọi nhau mỗi chiều về, chạy rông trên con đường quê mùa dã quỳ ấy, mỗi đứa hái cho mình thật nhiều hoa rồi tết lại làm vòng đeo cổ, đội lên đầu.
Tôi đang mường tượng về một vùng trời thật yên bình. Có vài đứa còn lấy hoa ngắt từng cánh rồi lẩm nhẩm đọc: "yêu... không yêu..., yêu... không yêu..." thực ra ngày đó làm gì biết yêu đương là gì, chỉ ngây ngô làm theo trong phim để rồi đứa nào ngắt cánh hoa cuối cùng phải chữ "không yêu" là thua cuộc. Ngây ngô nhỉ?
Tôi đang đi trên con đường bê tông dài và đẹp, hai bên đường là vườn chè được rào cẩn thận bằng lưới B40, thỉnh thoảng có vài bụi dã quỳ còn sót lại, chẳng có hoa, hình như bị chủ vườn chặt nhiều quá nên cây mọc èo uột và cao không quá đầu người. Tôi đứng nhìn bụi cây rồi cười thật nhẹ rồi đi tiếp. Con đường đất và màu vàng của ký ức lại hiện lên dài hun hút đi vào cảm xúc.
(ảnh: Bin Kido)
Còn nhớ, thủa đó vùng này vẫn chưa có điện, nhà đứa nào cũng có thật nhiều đèn dầu, nhà ai sang hơn một chút thì có bộ ắc quy và vài bóng đèn ne-on lù mù. Màn đêm ở đây có cảm giác liêu trai, thường thì mấy đứa con nít trong xóm không được ra ngoài vào buổi tối, chỉ khi nào có trăng mới được tụ tập và những trò chơi, những câu chuyện lại bắt đầu.
Ánh trăng sáng rọi xuyên qua tán dã quỳ tạo nên một không gian huyền ảo, đẹp tựa một câu truyện cổ tích mà mấy bà chị lớn trong xóm vẫn thường kể chúng tôi nghe. Dưới ánh trăng, tụi nhỏ trong xóm kể cho nhau nghe những câu chuyện ma rùng rợn mà chúng tưởng tượng ra hay cười phá lên dí nhau chạy loanh quanh bụi cây khi bông đùa. Những nụ cười ngây ngô, giòn tan. Hết kể chuyện, rồi bày trò chơi nữa: trốn tìm, năm mười, bịt mắt bắt dê, chơi keo, chơi trận... thỉnh thoảng có mấy ông anh ở Sài Gòn về thì đốt đống lửa ngồi nghe kể chuyện thành phố, rồi mỗi đứa lại vẽ lên trong đầu những ước mơ, ước mơ vượt ra khỏi cái đám dã quỳ quê nhà. Ngày đó tôi ước mơ được giống như anh Tí ở đầu xóm, ảnh làm kiến trúc sư, ảnh xây những ngôi nhà thật to và cao...
Bây giờ tôi cũng học kiến trúc, cũng coi như là thực hiện được một phần ước mơ hồi con nít. Cũng khá hơn mấy đứa trong xóm, thằng thì ước mơ làm bác sĩ, ước mơ làm giáo viên... giờ thì có đứa ở nhà làm vườn, có đứa lấy vợ rồi, có đứa bỏ xứ đi lang bạt bao nhiêu năm chẳng thấy tin tức gì.
Con đường bê tông quanh co bám theo triền đồi, phía cuối đường có một vài bông dã quỳ đung đưa trong gió. Đó là nhà ông tư béo, căn nhà mà ngày xưa chúng tôi vẫn hay ghé vào xin ổi mỗi khi chăn bò về, ngôi nhà giờ bỏ hoang, cây cối mọc um tùm. Chắc cũng vì vậy mà bụi dã quỳ còn sót lại, bụi dã quỳ có hoa, nó giống như những hình ảnh trong quá khứ.
Thời gian cứ chòng chành trôi, cuộc sống cũng thay đổi nhiều lắm rồi... ai còn, ai mất! Tự dưng thấy nao lòng, cả một trời ký ức giờ gói gọn trong một đám dã quỳ không ai thèm ngó ngàng đến. Bước đi và ngẫm nghĩ, đúng thôi, cuộc sống vốn dĩ là vậy mà. Tôi bẻ một bông hoa vàng cài vào balo, lững thững bước về nhà trong mớ cảm xúc thuộc về thời thơ ấu.
Kt_anghia
Bảo Lộc _ 10/7/2013