Cứ mỗi lần đến mùa đốt đồng là đám con nít chăn trâu thích lắm, đứa nào cũng vẽ nên những câu chuyện thần tiên...
Lại một lần nữa tôi bỏ những bộn bề phía sau lưng để tìm cho mình chuyến đi dài. Con đường quen thuộc mùa này có khói, khói nghi ngút của mùa đốt đồng, những cụm khói xám mơ hồ ôm lấy xóm làng.
Tôi phóng xe trên quốc lộ, trưa miền Trung nắng gắt và đoạn đường dài hơn với những suy nghĩ mông lung những về kỷ niệm cũ...
Còn nhớ, ngày xưa cứ mỗi lần đến mùa đốt đồng là đám con nít chăn trâu thích lắm, đứa nào cũng vẽ nên những câu chuyện thần tiên, ùa vào đám khói dày đặc rồi từ từ bước ra với tư thế nghiêm trang: "Ta là bụt đây". Bởi, ở cái tuổi còn gắn bó với ruộng đồng, bất kỳ đứa con nít nào cũng ngây thơ và hồn nhiên...
Còn nhớ, ngày xưa cứ mỗi lần đến mùa đốt đồng là đám con nít chăn trâu thích lắm, đứa nào cũng vẽ nên những câu chuyện thần tiên, ùa vào đám khói dày đặc rồi từ từ bước ra với tư thế nghiêm trang: "Ta là bụt đây". Bởi, ở cái tuổi còn gắn bó với ruộng đồng, bất kỳ đứa con nít nào cũng ngây thơ và hồn nhiên...
Ảnh: Nguyễn Hưng.
|
Xe lao qua một cụm khói đổ ngang qua đường. Tôi hít thật sâu để cảm nhận cái mùi quen thuộc, khen khét, nồng nàn và giản dị. Mùi khói của rơm không khó chịu, có lẽ nó chứa cả những giọt mồ hôi của dân quê mình, nó chứa cả tuổi gắn bó với đồng lúa. Mùa đốt đồng, có nghĩa là mới gặt xong, nông dân được nghỉ ngơi trước khi đến mùa xạ mới. Đám trẻ thì không phải đi chăn bò nữa, bò thả rông ở ruộng, thoải mái rong chơi mà chẳng sợ bị la vì bò ăn lúa nữa. Nói chung nó là mùa nông nhàn. Chiếc xe của tôi lại lao vút đi, bỏ lại cụm khói ở lại phía sau, chỉ còn lại những ký ức... mơ màng.
Đám khói đó là đám khói duy nhất trên suốt chặng đường của tôi, bây giờ ít ai đốt nữa, vì hiện đại rồi, gặt lúa bằng máy, đập lúa bằng máy, cày ruộng cũng bằng máy... đốt đồng làm gì nữa. Có một chút chạnh lòng, vì những kỷ niệm tuổi thơ của tôi đang dần vào quên lãng. Ngày trước, đến mùa gặt mệt lắm, nhưng vui. Nhất là lúc xay xát xong, hun một đống trấu, trấu cháy âm ỉ mấy ngày trời mới tàn. Lũ nhỏ đi đào trộm khoai lang nhà ông Tư, bà Năm về vùi trong đống trấu rồi ngồi kể chuyện, nô đùa. Thi thoảng còn được nghe chị Lành làng dưới lên hát bài chòi cho nghe, chị xinh nhất xã còn hát hay thì nhất vùng... Kỷ niệm tuổi thơ đẹp quá.
Trời chập tối thì tôi chạy về tới nhà ngoại, ngoại đang đốt lá, khói nghi ngút. Mùi khói của lá sầu đông nghe thật quen thuộc và thân thương. Đó không phải là mùi đốt đồng, mùi khen khét của rơm rạ, mà là hình bóng một dáng lưng còng mỗi mùa sầu đông trút lá. Thật thân thương, bất giác tôi gọi lớn: “Ngoại, con về rồi”.
Đám khói đó là đám khói duy nhất trên suốt chặng đường của tôi, bây giờ ít ai đốt nữa, vì hiện đại rồi, gặt lúa bằng máy, đập lúa bằng máy, cày ruộng cũng bằng máy... đốt đồng làm gì nữa. Có một chút chạnh lòng, vì những kỷ niệm tuổi thơ của tôi đang dần vào quên lãng. Ngày trước, đến mùa gặt mệt lắm, nhưng vui. Nhất là lúc xay xát xong, hun một đống trấu, trấu cháy âm ỉ mấy ngày trời mới tàn. Lũ nhỏ đi đào trộm khoai lang nhà ông Tư, bà Năm về vùi trong đống trấu rồi ngồi kể chuyện, nô đùa. Thi thoảng còn được nghe chị Lành làng dưới lên hát bài chòi cho nghe, chị xinh nhất xã còn hát hay thì nhất vùng... Kỷ niệm tuổi thơ đẹp quá.
Trời chập tối thì tôi chạy về tới nhà ngoại, ngoại đang đốt lá, khói nghi ngút. Mùi khói của lá sầu đông nghe thật quen thuộc và thân thương. Đó không phải là mùi đốt đồng, mùi khen khét của rơm rạ, mà là hình bóng một dáng lưng còng mỗi mùa sầu đông trút lá. Thật thân thương, bất giác tôi gọi lớn: “Ngoại, con về rồi”.
Kt_anghia
Phù Cát : 1/11/2013