Có một dòng tin nhắn
“ dạo này lâu lắm không về, có phải đã yêu Đà Nẵng mà quên mất Bảo Lộc rồi không?”
“yêu Đà Nẵng thì có yêu nhưng làm sao quên đuợc quê mình, nơi còn lưu giữ đó bao kỉ niệm”
tôi nhắn tin lại trong một suy nghĩ mông lung.
Hay mình đã yêu cái thành phố trẻ năng động này, có phải cái vẻ bóng bẩy ấy đã làm phai nhạt phố núi thân yêu đã đi với tôi như là một kí ức đẹp. Không, không bao giờ như thế. Bởi vì đã gọi là kí ức thì sẽ chẳng bao giờ quên.
Bảo lộc thân yêu của tôi.Tôi vẫn còn nhớ rất nhiều kỉ niệm về nơi ấy. Nhớ mãi cái không khí se se lạnh vào mỗi buối sáng sương mù, nhớ tiếng róc rách của dòng suối mát trong veo.hay đó là thác bảy tầng, nơi mà tụi tui vẫn thường đầm mình hàng giờ ở đó mỗi ngày cuối tuần. Cũng chẳng thể quên được cái biển sương mù nơi xóm Bắc, bồng bềnh, bồng bềnh, mà sau này tôi vẫn thường gọi nó hai tiếng thân thương, “biển nhớ”, và đôi khi vẫn bông đùa: “Bảo Lộc quê tôi cũng có biển, biển của một miền kí ức xa xôi”. Rồi cả con đường đất đỏ, quanh co, quanh co, dẫn lên đồi thông Sơn núi, nơi chúng tôi vẫn thường nghịch phá đốt những cột khói cao vút, để rồi mọi người tá hỏa lên “cháy, cháy, đồi thông cháy”. Sơn núi còn cho chúng tôi cái giây phút tung tăng trên thảm cỏ xanh mươt và hái những bông hoa cô đơn trắng, một kí ức mãi mãi chẳng phai mờ.
Bảo Lộc ơi, yêu lắm Bảo Lộc ơi!
Nơi hàng chè xanh, xanh thẳm đến chân trời.
nhìn những đồi chè mà lòng nhớ lạ
Những nương chè lại nhắc thêm cho tôi về một miền quê hoang dại ấy, cũng là màu xanh, nhưng sao màu xanh của búp chè non lại sâu đậm và khắc khoải đến thế, có lẽ bởi vì mảng màu thân thương ấy đã đi theo suốt cả tuổi thơ rồi, và nó sẽ đi theo suốt cả cuộc đời tôi. Bảo Lộc, những sớm mai thức dậy, không gian yên tĩnh đến lạ thường, đâu đó là tiếng chim chào mào, nghe xa xa như vọng về từ nơi nào xa tít. Sáng lạnh, choàng chiếc khăn ấm, uống một ly trà xanh gừng, thật ấm áp. Lòng bỗng nhẹ hơn, những bộn bề năm tháng có lẽ cũng nhẹ nhàng. Hay bên một tách trà, người ta thường nghĩ nhiều, suy tư nhiều, và tìm được nhiều niềm vui, mặc dù những niềm vui ấy thật dân dã và bình dị.
Quê tôi như là một bức tranh phong cảnh hữu tình, trong bức tranh ấy có màu xanh đậm núi rừng pha thêm màu xanh nhạt của nương rẫy, có chút màu trăng trắng của hoa cà phê, màu tinh khiết và giản dị. Không thể thiếu màu cam của dã quỳ, cũng không thể thiếu sắc đỏ của lớp bazan màu mỡ, thêm một gam màu xanh xa thẳm của nền trời bao la, bao la…. Đó có phải là một bức tranh tuyệt mỹ của một danh họa nổi tiếng, không, đó là những vệt màu loang lổ trên trang giấy của một chàng trai xa quê thôi, tôi đã vẽ nó đêm qua, trong giấc mơ.
hoa dã quỳ, loài hoa dân dã mà đẹp lạ lùng.
Trong giấc mơ ấy, tôi còn vẽ nhiều hơn thế, vẽ một tuổi thơ chẳng êm đềm nhưng nhiều cái để nhớ, tôi còn vẽ chân dung của gia đình, bạn bè tôi nữa. Vẽ cho mỗi người một khổ giấy a4, và tôi đã đóng nó thành tập và cất giữ nó trong trái tim. Khóa lại và tôi đã vứt cái chìa khóa ấy rồi, bây giờ, tất cả sẽ ở mãi mãi trong trái tim tôi nhé.
quê hương mãi vẹn nguyên như một bức tranh của kí ức.
Thu dọn những tuýp màu, cũng cất đi, để sau này khi về lại quê hương, tôi còn vẽ thêm những bức tranh khác, về một Bảo Lộc đang chuyển mình, về nguời thân, về bạn bè cũng đang thay đổi.
Còn bây giờ, lấy điện thoại, nhắn tin cho cô bạn “ Mùi thấy chưa, Nghĩa đâu quên” chỉ là “ đôi khi không cần phải nhớ”!!!
Kỉ niệm về Bảo Lộc thân yêu.
kt_anghia