Search

Content

Thư gởi mẹ


Thư gởi mẹ
Ngồi một mình trong ánh sáng tù mù của đèn đường, ngoài trời có gió mà mưa, ô cửa sổ phất phơ khói thuốc, nghĩ miên man.
"...Con sẽ không đợi một ngày kia
khi mẹ mất đi mới giật mình khóc lóc
Những dòng sông trôi đi có trở lại bao giờ? …"
Cuộc hành trình của mẹ đã đi về phía hoàng hôn, đôi khi con vô tình quên đi điều đó. Mẹ đã già, mái tóc pha sương và đôi bàn tay đã nhăn nheo nhưng vẫn chai sần, cầm tay mẹ mà con khẽ rung lên, có phải đôi bàn tay dịu hiền vẫn vuốt tóc con mỗi khi con mang về điểm mười cho mẹ. Mẹ ơi, mẹ đã già rồi đó sao? thời gian, sao thời gian cứ lấy đi tuổi xuân của mẹ? tóc mẹ phai màu và ánh mắt mẹ già nua.
Cuộc đời mẹ như một dòng sông, đã trôi đi rồi thì trôi đi mãi mãi. Nhưng dòng sông ấy đâu phải chùng chình trôi theo con nước, dòng sông dữ dội lắm thác ghềnh. Mà dường như người mẹ nào cũng thế, cũng một đời gian khổ.
 Mẹ ơi, có khi nào mẹ đượ nghỉ ngơi, mẹ không chịu nghỉ ngơi vì cuộc sống đâu êm đềm đến thế, cuộc đời cứ bắt đôi tay già mua ấy thêm chai sạn và những vết nhăn giờ đã có những vết sẹo không lành. Tất nhiên , đời là thế mà, có cuộc đời nào nhẹ nhàng đâu. Đời phải lắm sóng gió thì người ta mới đặt cho nó là cuộc đời chứ.
Ngày hôm qua, con có đọc một bài thơ về mẹ, bài thơ hay và cảm động. Một áng thơ như viết hộ lòng con mẹ ạ, nếu như con là con gái yêu của mẹ thì chắc con đã khóc, con sẽ khóc nức nở. Vì con yêu mẹ. Nhưng con là đấng nam nhi, mẹ đã dạy phải kiên cường, mạnh mẽ. Con nuốt nước mắt vào trong sâu thẳm tâm hồn, hay đôi khi là những giọt nước mắt nơi khung cửa sổ, có nước mắt hòa vào tiếng mưa đêm.
"…Ta làm thơ cho đời và biết bao người con gái
Có bao giờ thơ cho mẹ ta không? …"
mẹ tôi,một đời lam lũ.
Có bao giờ làm thơ cho mẹ, con chưa mẹ ạ. Con chưa đủ can đảm để ôm mẹ vào lòng và đọc thơ tặng mẹ. Con nhớ lắm ngày 8.3, con đã gọi về cho mẹ, nhưng không một lời chúc, con nói không nên lời mặc dù trong đầu con là cả một áng thơ. Con xin lỗi, con xin lỗi mẹ nhiều lắm.
Ngoài trời vẫn mưa, con thì ngồi bên khung cửa, những giọt nước bắn tung tóe và bắn cả vào người con mẹ ạ. Nhưng con không thấy lạnh, con thấy ấm, ấm hơn những lúc mẹ dầm mưa ra đồng, ấm hơn những lúc ba mẹ con ngồi co ro khi mùa đông về mà bố thì đang đâu đó ngoài kia. Bố cũng lạnh mẹ nhỉ?
Điếu thuốc gần tàn, còn con thì lạnh cóng. Gió thổi mạnh và rét. Nghĩ đến mẹ mà hút thuốc là sai phải không mẹ, nhưng không làm thế con không biết làm gì, con không đủ can đảm để nói “con yêu mẹ lắm” và con cũng không đủ can đảm để gởi bức thư này cho mẹ. Con là đứa bất hiếu phải không mẹ? Mà nếu mẹ có vô tình đọc được bức thư này, cũng tha lỗi cho con nhé. Chỉ là, con yêu mẹ lắm nhưng con không dám nói ra.
Con đọc bài thơ thêm một lần nữa, bài thơ như viết về mẹ của con vậy, mẹ nhỉ. Nhưng đó là bài của chú Quân rồi. Còn bài thơ của con tặng mẹ, con không dám đọc cho mẹ nghe, vì con sợ mẹ sẽ la con, con không muốn mẹ thấy đứa con trai của mẹ yếu đuối đâu, con phải mạnh mẽ lên.
con của mẹ!!!

Đọc thêm »

Bộ hành Sơn Trà

Life is the trip ...

Tuổi trẻ mà, họ luôn có cuộc hẹn với những chuyến đi. Đi... đôi khi không phải để thỏa cái chí tang bồng, ngang dọc. Mà đôi khi đi để trải nghiệm cảm giác vượt qua chính mình nó tuyệt vời như thế nào.



Giữa ban trưa Đà Nẵng trời đẹp như gọi mời ... một ý tưởng băng ngang qua dòng suy nghĩ đang rối bời với đống công việc còn dang dở. Đi, phải tìm chỗ nào đi để đổi gió, và thế là chuyến bộ hành sơn trà bắt đầu. Một chuyến đi đầy ngẫu hứng và bất chợt, mà cũng chính nhờ điều đó mới tạo nên cho chuyến đi sự phiêu lưu, kì thú mà không phải chuyến đi nào cũng có được.

Xuất phát lúc 13h30 ở chân núi, gởi xe máy ở một quán nhậu nhỏ ven đường. Thế là tôi cùng cô bạn đồng hành bắt đầu chuyến hành trình chinh phục những con đường dốc quanh co của bán đảo đã quá nổi tiếng này. Thường thì khi nhắc đến Sơn Trà, người ta sẽ nhắc ngay đến một địa điểm ngắm cảnh tuyệt vời và đắc địa của Đà Nẵng và tất nhiên không ai phủ nhận điều đó, vì đứng ở đây chúng ta có thể ngắm toàn cảnh thành phố, từ vịnh biển đẹp nhất hành tinh đến những cây cầu nổi tiếng... Từ đoạn Tiên Sa gần ngay trước mắt tới khúc Ngũ Hành Sơn xa xa chìm trong làn sương ảo ảnh.

Tất cả vẽ nên một bức tranh tuyệt đẹp về thành phố nằm bên bờ sông Hàn này. Nhưng điều tuyệt vời hơn và đáng để nhắc đến hơn chính là đi bộ và ngắm cảnh. Con đường phía trước thì dốc lên hun hút, những bước chân càng lên cao càng thấm mệt... nhưng tất cả tan biến bởi những phút giây ngắm về thành phố và vỡ òa trước cảnh đẹp lung linh khi chặng đường xa và lên cao hơn. 




Khi thành phố đã lùi xa hơn khỏi tầm nhìn, cũng là lúc sương mù ùa đến. Đây là cảm giác tuyệt vời hơn bất cứ điều tuyệt vời nào. Đứng ở dưới, nhìn lớp mây men theo triền núi đổ xuống con đường quanh co, rồi đứng yên một chỗ đợi làn sương mù dày đặc ập vào người, cảm giác nhưng vừa lạc vào một cõi nào đó mộng ảo và bồng bềnh. Trong một phút giây bất chợt, cảm thấy điều thú vị đang dần lớn hơn bởi những gì đang trải nghiệm. Đúng là có đi bộ leo núi giữa cái lớp sương dày đến thế mới thấy đời nó có nhiều khoảnh khắc thú vị đến như thế nào. 
Và rồi chuyến bộ hành vẫn tiếp tục trong làn sương mờ ảo đó, không còn chạy lăng xăng chụp ảnh nữa, không còn lâu lâu ngoái người ngắm nhìn về thành phố nữa bởi tầm nhìn bây giờ chỉ còn vài mét trong sương mù. 
Và rồi núi đồi lại vang vọng những câu hát quen thuộc, cảm giác tự do tự tại ... cảm giác như đất trời này là của mình, có thể hét thật to để âm thanh bay thật cao và xa mà chẳng sợ ai nói gì... con đường thì rộng và dài còn người thì cứ chạy qua chạy lại, đứng giữa đường nhảy tưng tưng như hẳn đây là một con đường trong vườn nhà. Thú vị.











Chuyến bộ hành cứ thế, hơn 3h mới lên tới trạm khí tượng, lúc này trên đỉnh sương quá dày, trời muộn. Thế là quyết định không lên đỉnh bàn cờ nữa mà quay trở về hẹn một ngày nào đó trời đẹp và đi nguyên ngày sẽ chinh phục. Chặng đường xuống cũng không hề đơn giản, lúc này chân đã bắt đầu mỏi, lúc nào cũng phải cố gồng để bước từng bước xuống dốc. Nhưng mà dù có dốc hơn nữa hay đường dài hơn nữa thì cái độ máu lửa vẫn còn vẹn nguyên như lúc mới bắt đầu. 

Khoảng 5h30 cả hai xuống đến chân núi, cả giác rất đặc biệt... giống như vừa làm được một điều gì đó lớn lao, vượt qua được chính bản thân mình và vượt qua được cái nỗi sợ hãi về một đoạn đường nhiều khó khăn.

Xong chuyến bộ hành, điều còn lại là cảm xúc riêng của mỗi người. Đôi khi đi không phải để thỏa cái chí tang bồng, ngang dọc. Mà đôi khi đi để trải nghiệm cảm giác vượt qua chính mình nó tuyệt vời như thế nào.

Đn 11.4.2013
kt_anghia
Đọc thêm »

Khúc du ca... Hòn Kẽm, Đá Dừng


Nằm ở thượng nguồn sông Thu Bồn, cách thành phố Đà Nẵng gần 100km về hướng tây (Thôn 2 và thôn 3, xã Hiệp Hòa), với những vách núi đá có độ cao đến 531m và dòng sông hiền hòa miệt mài chảy dài, len lõi  từng vách đá tạo nên cảnh quang thơ mộng và trữ tình. Hòn Kẽm Đá Dừng tự bao giờ đã đi vào lòng biết bao người dân xứ Quảng qua câu ca, điệu hò: 
“Ngó lên Hòn Kẽm Đá Dừng,
Tthương cha nhớ mẹ qúa chừng bậu ơi, 
Thương cha nhớ mẹ thì về,

Nhược bằng thương cảnh nhớ  quê thì đừng”.
Sự cuốn hút của Hòn Kẽm  Đá Dừng không chỉ thể hiện bởi cảnh quan sông núi hữu tình mà còn hấp dẫn bởi những dòng chữ cổ Chiêm Thành khắc ghi trên những phiến đá nặng hàng mấy chục tấn, đứng sừng sững soi mình xuống dòng sông Thu Bồn. Có thể đến với Hòn Kẽm Đá Dừng bằng thuyền đi từ Hội An, Vĩnh Điện lên hoặc đi đường bộ qua đèo Le ở Quế Sơn rồi dừng ở chợ Trung Phước, sau đó thuê thuyền máy đi Hòn Kẽm - Đá Dừng. Nếu đi theo đường sông gặp biển thường phải mất một ngày đường, đi từ sáng tới chiều mới đến.
 
Cảnh sông nước nơi thượng nguồn Sông Thu Bồn lúc nào cũng đậm chất thơ và để lại cho lòng người nhiều vương vấn.
Trâu về bến nước xuôi dòng
người đi hòn kẽm để lòng nhớ nhung.
Khúc thượng nguồn mang bóng hình khe nước mắt
Cảnh trâu về giữa chốn trời thiêng...

Mang đi một nỗi lòng thơ dại
Để mỗi khi về thấy lớn khôn...
Trời xanh nước biếc một dòng
Ta đây vương vấn non sông chốn này
Khúc thượng nguồn Sông Thu Bồn không chỉ là một danh thắng mang tên Hòn Kẽm Đá Dừng, mà còn là nguồn sống của những con người gắn cuộc đời mình với sông nước.
Lướt sóng Thu Bồn tìm hòn kẽm.
Người đi sẽ mãi nhớ đến nơi này, đẹp trữ tình, bình yên, lặng lẽ như những con sóng nhẹ nhàng xô ghềnh đá khe nước mắt. Khúc thượng nguồn của con sông mang tên Bà Chúa Thu Bồn sẽ mãi là nguồn cảm hứng bất tận cho những tâm hồn chu du, cho những mảng hồn thơ xuôi ngược. Và giờ đây, chuyến hành trình ngược dòng đã lùi xa, nhưng dư âm về nó vẫn còn mãi, lắng đọng.
Khúc Thu Bồn mang hình hòn kẽm
Dòng sông xanh in bóng đá dừng
Thuyền ai xuôi ngược mang hồn nước
Thỏa chí non sông há chẳng đừng...
kt anghia


Đọc thêm »

Không đề




Ngày tôi bước đến bên em
Hoa phượng vĩ đã rực trời phố nhỏ
Ơi kỉ niệm hôm nào

Ngày tôi bước đến bên em
Gió vẫn thổi lá vàng xơ xác lá
Ước mơ ngày nào xa mãi
Ơi kỉ niệm hôm nào.
In dấu thời gian.

Yên bình một thoáng nhớ về
Êm đềm một thủa 
U mê lá vàng....
Kt_anghia.

Đọc thêm »

Mong ngày nắng ấm





Em bước đi giữa mưa chiều ảm đạm
Mắt buông sầu ngấn lệ tuôn rơi
Em giận tôi như mưa bão cuối chân trời
Xa xôi lắm nhưng tôi thấy lòng mình se lại
Tôi gào thét giữa những gì thơ dại
Nỗi cô đơn vây kín mãi tâm hồn
*    *   *
Em bước đi rồi em bước đi
Bỏ tôi lại với những gì xưa cũ
Tâm hồn tôi chậc trào như cơn lũ
Em đi rồi lũ cũng thôi dâng
Lũ đi rồi còn tôi ôm nhung nhớ
giữa hoang tàn, đổ nát... xa xôi.
*   *    *
Em bước đi và tôi cũng bước đi
Không để mất chút gì sót lại
Cố níu giữ cho yêu thương còn mãi
Ai bão lũ đi rồi em vẫn ra đi...
Tôi cố tìm trong mộng ảo chốn cuồng si
Mong ngày về nắng ấm
Mong em về sau bão yêu thương...


Ktanghia 
Đọc thêm »

Tờ vé số của bà lão mù.


 Tờ vé số của bà lão mù.
Đó là buổi chiều nghe gió sông Hàn thổi vào mát rượi, trời mùa hè ở Đà Nẵng nóng như đổ lửa. Tôi và Tiến ngồi giải khát với cốc nước dừa ở đường Bạch Đằng, con đường hôm nay nhộn nhịp và đông đúc, người xe qua lại như mắc cửi, chắc trời nóng quá nên chẳng ai muốn giam mình trong nhà, những buổi chiều như thế này mà dạo phố hóng mát thì còn gì bằng.
Quán nước mía nằm dưới một tán đa cổ thụ, nó là quán đã khá nổi tiếng nên lúc nào cũng đông đúc, ồn ào. Có một vài bàn đang làm ván năm mo, hò hét ầm ĩ, một vài người thì ngồi phiêu bên khói thuốc lặng nghe gió, bà lão bán vé số và con nhỏ bán hàng rong đi mời từng bàn. Trong cái quán nhỏ xíu mà đủ thành phần, nó như một cuộc sống thu nhỏ. Tôi thích ngồi đây và ngắm những gì đang diễn ra, nó như dòng đời đang trôi chảy, có cả vui buồn.

(ảnh minh họa)
Tiến đang ngồi rít hơi thuốc cuối, nó ném tàn thuốc xuống đất, chân di di, những làn khói mỏng tan vào không trung rồi biến mất.
- " mày thấy bà lão bán vé số không?" - Tiến nhìn bà lão già đang dò dẫm từng bước giữa những chiếc ghế, bà lão già tóc bạc, gương mặt khắc khổ.
- " bà ta bị mù, bị mù mà vẫn đi bán vé số, đúng là đời chả thiếu cái gì " - Tôi nhả khói thuốc vào đám đinh lăng bên cạnh - " mày có khi nào nghĩ bà lão giả mù không? mù sao bán vé số?"
- " không, tao chắc chắn điều đó, nhìn ánh mắt kìa, ánh mắt không có gì cả"
- " ừ, đời mà... hey..." - tôi thở dài, gió vẩn thổi.
Tôi đang nghĩ về bà lão, con cháu bà đâu nhỉ, chắc là khổ mới đi bán vé số. Tôi đã gặp những đứa con nít đi bán vé số, gặp những cụ già và những người khyết tật, vé số là miếng cơm của họ, và giờ tôi gặp một bà lão mù. Có khi nào mai này tôi lại gặp một người cụt hai tay đi bán không nhỉ, cụt hai tay sao mà bán được, nhưng cuộc đời mà chẳng ai biết được, chẳng thiếu cái gì.
Tiến lục trong ví.
- " cho tao mượn hai chục, quên mất à hết tiền." - Thằng bạn khi nào cũng thế, lúc nào cũng hết tiền nhưng lúc nào cũng muốn giúp người.
- " mày mua đi, mượn mọc gì, tao cũng muốn giúp bà lão." - Tôi rút đồng tiền xanh đưa cho nó, trong ví mình cũng chẳng còn bao nhiêu, tháng này lại khổ rồi.
Bà lão đang đi lại gần chỗ chúng tôi. Bà lão cầm xấp vé số đi từng bước như đã quen đường, lách qua chậu đinh lăng nhưng bà thấy nó đang đặt đó, nhưng tôi vẫn nghĩ bà lão mù thật, ánh mắt bà nhìn đi xa lắm.
- " Bà ơi, bán cho cháu"
Bà lão dừng lại ngay bên cạnh tôi, không đưa xấp vé số ra như thương lệ, tay bà nắm chặt như không muốn ai lấy xấp vé số ra khỏi tay bà, bà đang nghe.
- " Bà, bà có nghe cháu nói không rứa?" - Tiến nói to hơn, chắc nó nghĩ bà bị lãng tai.
- " Hai cậu, cho tôi ngồi đây được chứ?, tôi chỉ ngồi nghe thôi" - Giọng bà lão ồm ồm nghe khắc khổ.
Tôi đứng dậy kéo ghế cho bà ngồi. Bà lão gầy và xanh xao. Ngồi xuống bàn tay vẫn giữ chặt xấp vé số, bà đang đưa tai nghe thằng Tiến nói chuyện điện thoại, bà lão lạ thật.
- " Bà, răng bà cứ giữ cái tập vé số rứa?, cháu mua mà" - Tiến xích ghế lại gần bà, bà lão vẫn đang nghe, tôi có cảm giác bà lão đang nghĩ về điều gì đó của quá khứ, rõ ràng bà mù nhưng trong ánh mắt có chút gì đó rươm rướm. 
Bà lão đẩy xấp vé số lại gần Tiến, tay bà đặt lên tay nó và tay bà run run. Tôi thấy giờ thì bà khóc, nước mắt lăn trên làn da nhăn nheo và già nua. Bà lão mù đang khóc. Tự nhiên trong lòng tôi dậy lên cảm xúc khó tả, khi một bà lão già đã đi gần hết cuộc đời, đã nếm trải hết  nhưng đắng cay của cuộc sống mà rơi lệ có nghĩa nó đã chạm vào nỗi đau lớn nhất của cuộc đời. Tôi thương bà lão, nhưng tôi chỉ biết nắm bàn tay còn lại của bà.
- " bà có chuyện gì thế, bà có thể kể cho con biết được không, có khi con giúp được đó. "- tôi có cảm giác như đang nói với bà của mình, có gì đó rất quen thuộc.
Giọng bà ồm ồm.
- " cậu, cậu có giọng nói của cháu tôi, cậu có đôi tay của con cháu tôi." - bà lão nghẹn ngào - " nếu nó không đi, giờ nó cũng cỡ cậu"
Đó là câu chuyện dài, câu chuyện của hai bà cháu bán vé số. Thằng nhỏ mất tích ở quán nước này khi nó ngồi bán cho một cặp vợ chồng giàu có còn bà bán cho một anh thanh niên ở quán bên kia, và rồi lần đó cũng là lần bán vé số cuối cùng của thằng nhóc, một cú sốc cho bà lão. Vài năm sau mọi người thấy một bà lão mù bán vé số, không ai biết được vì sao bà mù, chỉ có những người ở đó mới biết được bà lão lúc nào cũng có mặt ở quán nước để chờ thằng cháu, vì thế không ai nỡ lừa bà, bà bán vé số hơn 10 năm, bà nhìn thấy từng chiếc ghế, từ chậu cây. 
Tôi và thằng Tiến nghe bà kể, nó rươm rướm nước mắt, bà lão kể bằng cái giọng nghe như vọng về từ kí ức, bà kể rành mạch từng chi tiết, bà còn nhớ cả cái giọng của thằng cháu mình. Chắc bà yêu nó lắm, cái giọng nói là hy vọng duy nhất để bà tìm lại nó. Tôi thương bà lão mù.
Chiều chập choạng, quán nước mía giờ chỉ còn mình tôi ngồi với những suy nghĩ. Tiến đưa bà về, bà lão cầm chặt tay nó, bà đã nở nụ cười, có lẽ sau ngần ấy năm đây là nụ cười hạnh phúc nhất. Bà lão chờ đợi một giọng nói, và bà đã gặp. Có thể Tiến không phải là cháu bà, nhưng giọng nói coi như giúp bà hoàn thành tâm nguyện sau bao nhiêu năm.
Hai tờ vé số nằm trên bàn, có lẽ tôi sẽ không dò nó mà cất vào trong ví coi như đây là một kết thúc có hậu. Một nụ cười của bà lão mù.
Tiến quay lại khi đèn đường đã sáng, quán nước đã đóng cửa.
- " bà lão sống một mình ở cái nhà hoang cuối đường, khi nào rảnh tao với mày lên thăm bà" 
Tôi và Tiến chưa thực hiện được cái điều mà nó nói. Từ hôm gặp chúng tôi, không ai thấy bà lão mù bán vé số ở quán nước nữa, ngôi nhà hoang cũng chẳng có ai. Có lẽ bà đã gặp được điều muốn gặp, bà lão mù đã cười. Chiếc xe của tôi lao vút đi, gió sông Hàn thổi vào mát rượi, Tiến cầm tờ vé số: Sổ số kiến thiết Gia Lai, ngày 19/08/2011, 94225. Nó nhét tờ vé số vào ví " chắc tao không phải dò đâu mày nhỉ?".
dn28/10/2011
Thằng Quỷ Nhỏ.

Đọc thêm »

Đám cưới của cỏ dại


Nó đang lang thang trên những cánh đồng của quê nhà, khung cảnh bình yên quen thuộc của một tuổi thơ đầy màu sắc ùa về chiếm hết tâm hồn Nó. Nó nhớ, nhớ đễ nao lòng. Bước đi nhè nhẹ qua cây cầu đã mục nát, ngồi xuống gốc cây bồ đề bên dòng suối mát, cây bồ đề mà ngày xưa tụi Nó vẫn thường trèo lên trên ngọn và nhảy xuống nước. Tán cây mát rượi là nơi tụi Nó vẫn về nghỉ ngơi sau những trận nô đùa khắp gò và những cánh đồng. Nghĩ lại Nó khẽ cười, tuổi thơ của Nó cũng đẹp quá chừng.


Nắng chiều vàng rực, đang ngồi trong quán cà phê bà Tư béo, khuấy ly cà phê một cách vô thức, gió từ sông thổi vào mát rượi khiến tâm hồn Nó muốn phiêu du, phiêu du về quá khứ, về kí ức.
- "làm gì mà ngồi ngẩn ngơ thế Còi?"- giọng thằng Hải còm làm Nó giật mình trở về hiện tại.
- "à, đang ngồi nhớ lại những kỉ niệm hồi còn bé của tụi mình ý mà, nhớ quá mày ơi" - mắt Nó nhìn về phía chân núi, nơi đó đang còn lưu giữ những kỉ niệm của một thời xa lắm ơ - " mà mày vừa gọi tao tên gì? Còi à? lâu lắm rồi tao mới nghe lại, nhớ thật Còm hè."
Cả hai phá lên cười, thằng Hải còm vẫn giữ được giọng cười độc nhất vô nhị, bao nhiêu năm rồi mà  Hải Còm vẫn như xưa.
- " tao nhìn tướng mày xém không nhận ra, thằng Còi ngày xưa giờ như ông địa, chẳng bù cho tao, Còm vẫn hoàn còm. hêy"  Hải thở dài những vẫn nhìn nó cười đểu.
Số là nó và thằng bạn chiến hữu của nó là một cặp không tách rời nhau, hai thằng nhìn hao hao giống nhau và đều gầy dơ xương, vì thế lũ trẻ đặt cho hai cái tên cũng gần như nhau, Còi và Còm. Nhớ lại lúc đó, hai đứa như hình với bóng và là cặp đôi không thể tách rời trong bất kì trận chiến nào. Và tuổi thơ của Nó luôn có hình bóng của Hải còm. Sau này, khi học xong 12, Nó đậu đại học và lên Sài Gòn. Hải còm năm đó bị trận bệnh thập tử nhất sinh, bỏ thi tốt nghiệp và bỏ luôn con đường học đang dang dở, Hải ở nhà làm đủ thứ việc để phụ gia đình, giờ nhìn Hải gầy và có vẻ như già đi rất nhiều.
Hai thằng ngồi hàn huyên chuyện cũ đến chập tối, nếu nó không bị mẹ gọi về thì chắc ngồi đến sáng mai vẫn chưa nói hết chuyện, đúng là hai chiến hữu lâu ngày gặp lại. Nhà Nó với Hải cách nhau một cánh đồng, nên câu chuyện vẫn tiếp tục cho đến khi Hải đưa Nó về tới nhà. Đường quê tối và âm u, bao nhiêu năm học thành phố, quen với ánh đèn đường rồi nên cũng hơi sợ sợ.
- " mày về khi nào đi lại?" giọng thằng Hải vang vọng trong đêm.
- " chắc cuối tuần, tháng sau nhận đồ án mới nên tranh thủ về vài ngày thôi, chứ gặp đồ án cũng cắm đầu." 
- " còn bốn ngày nữa chứ mấy, ít nhờ" - nó cảm giác như Hải đang có gì đó tiếc nuối - " à, Còi nè, mày còn nhớ con Huyền không?"
- "Huyền nào, quê mình cũng có đứa tên hay vậy à? mà tao cũng chẳng biết, ngày xưa làm gì gọi tên thật bao giờ, toàn Bẹp, Chút, Sún... rồi Chấy rồi Chí, con nào trong mớ đó hả?" Nó gãi đầu cố nhớ và pha thêm chút hài hước.
- "Mày quên rồi à, Cỏ Dại ý, nó mới xuống."
Cỏ Dại, có một làn gió thổi về từ mảng kí ức xa xôi. Cỏ Dại.
- "Sáng mai chỗ cũ nhé, mai Cỏ của mày cũng ra đó."
Giọng thằng Hải rơi vào thinh không, còn Nó thì đứng lặng người cố tìm cho mình chút kí ức xa xôi.
*  *   *
Buổi sáng, khi những giọt nắng đầu tiên bắt đầu nhảy múa thì nó đã ngồi ở quán bà Tư Béo, Nó ngồi đợi Cỏ Dại của Nó và đợi kí ức của một tuổi thơ ngây dại. Tuổi thơ nó là chuỗi ngày rong ruổi trên những cánh đồng và những dòng sông, những trò chơi con nít ngây ngô và những buổi chiều trâu về náo động. Một tuổi thơ gắn với hương đồng nội và những vạt lúa quê nhà.
Ngày đó nó 12 tuổi còn Cỏ Dại lên 10. Cỏ Dại là cháu bà Hai Ngọc ở Sài Gòn về chơi. Đợt đó đang vào mùa gặt, bà Hai đi làm cả ngày nên bà gởi con bé cho chị Bẹp, và tất nhiên chị luôn dẫn Cỏ Dại đi chơi với tụi nó, đó là quãng thời gian đẹp và ngây ngô. Tụi nó bày đủ trò chơi, từ bán hàng đến nhảy dây, trốn tìm... không có trò chơi con nít nào mà tụi nó bỏ sót. Nhưng điều làm nó nhớ nhất có lẽ là trò chơi đám cưới, Nó nhớ vì ngày đó Nó được chọn làm chú rể, Cỏ Dại làm cô dâu, thằng Còm làm phụ rể còn con Tít làm phụ dâu. Nó và Cỏ Dại được ngồi lên tàu lá dừa còn tụi kia kéo đi khắp xóm, hát hò ầm ĩ và tiếng nắp nồi khua vang cả một góc quê yên bình.
Nó và Còm đều được làm chú rể, hai thằng làm cho mỗi cô dâu một vòng hoa dại. Chính tay Nó đã đội lên đầu Cỏ Dại, trong trí nhớ của Nó, Cỏ Dại rất đẹp, khuôn mặt tròn và ánh mắt long lanh như thiên thần, nó thích nhìn nụ cười và giọng nói trong veo của thiên thần.
Sau cái trò đám cưới ầm ĩ là cái trò tắm suối, trong khi tụi nhóc kia đang vùng vẫy dưới nước thì nó phải ngồi trên bờ canh Cỏ Dại, vì con nhỏ không biết bơi,mà có biết bơi cũng không được tắm, bà Hai dặn thế. Nó chỉ còn biết ngồi ngắm Cỏ Dại, trong mắt nó lúc đó, cỏ dại là cái gì đó không hề là cỏ dại, khác xa với những đứa con gái đen nhẻm quê nó, cỏ dại đẹp như thiên thần mà mẹ vẫn kể khi ru nó ngủ. Đẹp như thiên thần.
- " Lại suy tư rồi ông tướng ạ"- giọng ai như giọng Con Tít vang lên nghe chói tai.
Nó giật mình quay lại, hóa ra con nhỏ trời đánh này đã ngồi vào bàn từ lúc nào.
- " Thằng Còm nhà cô đâu rồi, sao đi một mình đây?" Nó nhìn con Tít, vừa hỏi vừa nhớ lại.
Con Tít ngày xưa đen thui nhếch nhác, ngày đó thằng Hải vẫn ghen tị với nó vì nó bốc thăm được cưới Cỏ Dại còn Hải thì bốc thăm cưới con Tít, một đứa xấu nhất làng. Đấy, thế mà giờ con Tít lớn lên lại đẹp ra, nhìn như thiếu nữ chứ không ít. Thằng Hải yêu con này cũng phải thôi, nghe đâu chừng cuối năm nay là hai đứa nó làm đám cưới, một lễ thành hôn thực sự chứ không phải là rước dâu với vòng hoa dại.
- " Anh Hải đi đón cỏ dại của anh rồi, chắc cũng gần đến rồi đấy." Nó nghe mà trống ngực đập thình thịch, chắc cũng đến hơn chục năm không gặp, giờ chắc là cô thiếu nữ chứ không phải thiên thần. Mà chắc gì đã nhớ cơ chứ. Ánh mắt nó lại nhìn xa xăm về phí cây bồ đề già, nơi mà câu chuyện của nó và cỏ dại đã trở thành một kỉ niệm đẹp.
- " ê, Cỏ, em thích chứ?"
- " thích gì ạ?"
- " em thích ở đây chứ?"
- " dạ thích lắm lắm luôn, nhưng mốt em về nhà rồi?" Gương mặt Cỏ Dại buồn, Nó cũng buồn.
- " thế em có nhớ bọn anh không, nhớ anh không?"
- " dạ nhớ chứ, nhớ anh nhất luôn nè, hì" Cỏ Dại nhìn Nó cười, ngây ngô. " à, nhớ anh làm chồng nè, em sẽ giữ cái vòng hoa mãi luôn đó anh".
- " nhớ nha, không được quên đó, móc nghéo nè" Hai đứng móc ngón út vào nhau, hai ngón cái chạm nhau, nhớ mãi.
*   *   *
Ly cà phê không đường đắng chát, tay nghề pha cà phê của bà Tư bao nhiêu năm vẫn không khá hơn được, nhưng nó thích thế, trong Nó đó là vị cà phê ngon nhất, đọng lại trong tâm hồn nhiều nhất, vì đó là điều không thể nào quên mà.
Giọng thằng Hải còm oang oang 
- " má Tư cho con như cũ và một nước táo má Tư" vẫn cái phong cách gọi cũ, Hải còm muôn đời vẫn là Hải Còm
Nó ngước mặt nhìn lên, đi sau thằng bạn là một cô gái, rất đẹp. Dáng cao, nước da trắng hồng và mái tóc đen óng mượt, đặc biệt đôi mắt vẫn long lanh, đôi mắt ấy của thiên thần. 
- " làm gì ngẩn ngơ thế Còi, không mời người ta ngồi đi" Hải nhìn nó với ánh mắt đá khoáy.
- " ừ, à ừm.... à ngồi đi bạn" Nó luống cuống như lúc nó bốc thăm phải cái vé làm chú rể.
- " dạ, cảm ơn anh." vẫn là giọng nói trong veo như kí ức của Nó, bao nhiêu năm vẫn không thay đổi, trong tiềm thức nó, nó đang ngồi trước cô dâu Cỏ Dại.
- " ừ, Cỏ...à... xuống lâu chưa? à, gì, Huyền xuống lâu chưa? Nó ấp úng như vướng phải móc câu.
- " gì mà ấp úng thế Còi, không cần phải khách sáo đâu, vợ Cỏ Dại của mày đấy, gọi như xưa là được. hì" Còm chêm vào đúng lúc như cứu hỏa.
- " Đúng rồi, gọi Cỏ Dại cho nhớ lại cái thời con nít anh Còm hè" Con Tít cũng hùa theo chồng sắp cưới chỗng cháy cho nó.
Mặt Huyền thoáng đỏ, dường như vẫn còn ngại, dường như vẫn chưa quen với cái tên thời con nít. Không biết em còn nhớ hay không nữa, chắc chắn nếu em không nhó nó sẽ nhắc cho em nhớ, bởi vì những kí ức đâu dễ lãng quên.
Hải còm và con Tít ngồi buôn vài câu rồi cũng đá chân nhau rút, chừa lại không gian quán cà phê sáng cho Nó là Cỏ Dại. Nó nhìn cô thiếu nữ cười, nụ cười như con nít, nhưng thằng còi của ngày xưa.
- "cũng quá lâu rồi nhỉ? chắc em vẫn còn nhớ?
- "dạ nhớ gì?". ánh mắt thắc mắc nhìn nó, lúc này là mặt nó đỏ.
- " à, ừ, lâu quá rồi mà, từ hồi còn bé xíu." nó nhìn sâu vào ánh mắt long lanh, " quên, nhưng em vẫn còn nhớ cỏ dại chứ?"
- " dạ nhớ, em đùa anh thôi chứ sao quên được, đó là kỉ niệm đẹp mà" lúc này là ánh mắt nhìn về phía gò, phía cây bồ đề.
- " anh vui lắm vì em còn nhớ, anh cứ ngỡ em quên cơ, Cỏ Dại" 
- " quên sao được anh, ngày đó còn nhỏ, nhưng em sẽ không bao giờ quên, đó là kỉ niệm đẹp mà, chiếc vòng hoa ấy em vẫn còn giữ đó, nhưng giờ nó bị mọt ăn gần hết rồi" ánh mắt em xa xăm, xa xăm như cố tìm về một vòng hoa dại ngày thơ.
Nó và em ngồi kể rất nhiều về ngày xưa, về cái cái đám cưới cỏ dại, về lời hứa em sẽ nhớ nó mãi mãi, về lời hứa em sẽ về thăm quê mỗi dịp hè, về lời hứa lớn lên vẫn sẽ lấy anh Còi làm chồng và lời hứa về một Cỏ Dại mãi mãi thuộc về miền quê này, cho dù mai sau có sao đi nữa. 
Những câu chuyện của nó và em cứ tiếp tục với những mảng màu tươi sáng. Em là sinh viên năm 3 còn Nó sắp tốt nghiệp, em chuyển ra Hà Nội còn Nó chọn học Sài Gòn vì Nó nghĩ sẽ gặp em ở đó. Và em vẫn nhớ về lời hứa khi xưa, về một vòng hoa cỏ dại. 
Ngày đó, khi em lên xe xa miền quê đã ghi dấu tên em, em tặng nó quển vở, trong đó có địa chỉ của em, hai đứa liên lạc với nhau thường xuyên suốt hai năm. Và tất nhiên, khi đó nó rất tin về lời hứa khi xưa, và nó nghĩ lời hứa của nó sẽ thành khi nó gặp em. Và nó đã gặp, nó gặp sau nhiều năm không thư từ nữa, và lời hứa trong nó như gió bay.
- " em vẫn còn nhớ lời hứa về vòng hoa dại chứ?" 
- " em nhớ, nhớ hết, em còn nhớ những dòng thư cuối em viêt cho anh nhưng chưa kịp gởi, ngày đó nhà chuyển ra Hà Nội" 
- " thế còn bây giờ, khi thời gian vẫn chưa làm vòng cỏ dại phai màu, em vẫn giữ lời hứa chứ?
- " em nhớ, nhưng em không thể thực hiện lời hứa của một thời con nít ngây thơ, hoa dại sẽ mãi mãi ở lại vùng quê này và đám cưới của tuổi thơ mãi mãi là đám cưới với cỏ dại mà thôi." ánh mắt long lanh nhìn Nó, Nó chưa bao giờ thấy em đẹp đến thể, vẻ đẹp của bao nhiêu năm nhớ nhung và vẻ đẹp của lời hứa về đám cưới với cỏ dại.
- " anh đừng nhìn em như thế, bởi vì em có muốn đi chăng nữa thì vẫn phải thất hứa với anh thôi, tuần sau em đi du học rồi, em đã cố gắng sắp xếp thời gian để về đây, coi như tìm về những kỉ niệm xưa và coi như để thực hiện một lời hứa." cả hai ánh mắt đều nhìn về một hướng, về phía cây bồ đề.
Nó nhìn em, ánh mắt như muốn biến em thành Cỏ Dại ngây thơ, nhưng Nó biết nó không thể, bởi vì em là em, bởi vì cỏ dại là cỏ dại. Nắng trưa dịu nhẹ, hai đứa bước đi trên bờ mương dẫn vào cây bồ đề, nó và em hay thằng Còi và Cỏ dại. Ngồi dưới tán bồ đề, những dòng tâm sự chia sẻ cho nhau, và kết quả cùng Nó nhận được là cái ôm thật chặt và nụ hôn cho bao nhiêu tháng ngày nó sống trong kí ức. Gió vẫn thổi, nắngvẫn ở trên đầu, Nó đưa Cỏ Dại về, trong lòng nhẹ tênh và đã có gì đó cho cái ý tưởng đồ án tới của Nó. Tuần sau lên thành phố và cuộc sống vẫn tiếp tục xoay vần.
dn10.10.11
Tiểu Quỷ.

Đọc thêm »

Nhớ canh rau muống.


Nhớ canh rau muống.
Có ai đi xa mà không nhớ quê nhà, có ai đi xa mà không giữ lại trong lòng mình những kí ức về một thời tuổi thơ ngây dại. Mỗi lần bắt gặp một cái gì đó hao hao giống quê nhà, thế là lại nhớ, đôi khi chỉ là một gánh hàng rong bên đường, hay đôi khi chỉ là một nồi canh rau muống.
anh đi anh nhớ quê nhà
nhớ canh rau muống nhớ cà dầm tương.
Hồi nhỏ mẹ hay nấu canh rau muống, ngày đó còn khó khăn nên luống rau muống và khoai lang trước nhà luôn là bữa ăn thường nhật. Nhiều lúc ngán đến tận cổ nhưng vẫn ngậm ngùi nuốt vì trên mâm cơm còn gì đâu. Một nồi canh rau muống và vài con cá kho. Ngày đó khổ và khó khăn thật.
Nhưng không phải lúc nào những bữa cơm cũng đơn giản như thế. Còn nhớ, mỗi lúc ba lên thị xã chắc chắn khi về sẽ mua rất nhiều thịt heo, vì bà cô ở trên thị xã bán thịt heo. Và y như rằng chiều hôm đó sẽ có món ngon do mẹ nấu. Còn những lúc mẹ nhận lương, lương mất sức được vài đồng nhưng mẹ vẫn đãi cả nhà một bữa ra trò. Một tháng chỉ được vài lần như thế, nhưng đối với tôi như thế là quá đủ rồi. Ai bảo cuộc sống khó khăn quá làm chi.
Ngày đó, bố mẹ tôi còn làm trong nông trường, sống trong một khu nhà tập thể rách nát, ở đó có đủ loại thành phần, dân bắc có, trung có và có vài người miền tây mới lên. Chắc cũng vì cuộc sống khó khăn quá nên con người cũng khó tính và khắt khe. Trong một khu tập thể vài chục nóc nhà mà ngày nào cũng ầm ĩ, chửi nhau loạn cả lên, đôi khi còn có vài vụ xô xát. Ban quản lý nông trường xuống lập biên bản mấy lần nhưng rồi cũng như không, tức là vẫn đánh như thường.
Bố mẹ tôi thì vốn hiền lành, chưa gây chuyện với ai bao giờ mà cũng chẳng làm mất lòng ai trong cái xóm nghèo nàn. Chỉ có điều cuộc sống khổ quá nên bố cũng thường hay cáu với mẹ và mỗi lúc như thế tôi thường đứng phía ngoài vại nước nhòm vào. Có lần bố cầm cái bát sành ném mẹ, bố cố ý ném lệch sang một bên để chén bay ra ngoài vại, chén vỡ còn tôi khóc, mảnh sành đâm vào chân chảy quá trời máu. Thế là từ đó bố không bao giờ cầm ném cái gì nữa, nhiều lúc tôi nghĩ lại, lúc đó tuy tôi rất đau nhưng đổi lại được rất nhiều thứ đáng quý.
Tôi còn nhớ vào tôi bốn tuổi, mẹ tôi có mang thằng giữa, bụng to đùng nhưng mẹ vẫn ra đồng, lúc đó tôi thường đi theo mẹ, thường thì tôi đi hái rau tàu bay, hái rau cải rừng để trưa về nấu. Bây giờ nhiều lúc nhìn thấy mấy bà bầu được cưng như cưng trứng và nhớ lại bóng dáng mẹ cuốc từng nhát nặng trịch mà thương mẹ quá. 
Khu tập thể bị giải tán vì nông trường bị giải thể. Nông trường cắt đất bán cho dân, tôi còn nhớ bố phải chạy vạy khắp nơi để kiếm tiền mua đất. Thế là nhà tôi không còn ở trong khu tập thể đó nữa, bố đi rừng với mấy chú trong xóm cộng với mua gỗ từ trước, nhờ anh em họ hàng dựng cho cái nhà. Cái nhà ọp ẹp nhỏ xíu, nhưng ít nhất lúc đó chúng tôi đã có nhà, ngôi nhà đầu tiên.
Đến giờ thì tôi đã được sống trong ba căn nhà rồi. Ngôi nhà đầu tiên sinh thằng giữa, sau bố mua nhà ngoài đường, lúc đó sinh thằng út. Sau vì nhà xa vườn quá nên chuyển nhà lại vào trong vườn. HIện tại thì vẫn ở nhà trong vườn, giờ thì có đường lộ vô tới nhà nên cũng đỡ khó khăn trong đi lại.
Bây giờ đã lớn, ngồi nhớ lại mà lòng ngổn ngang. Xưa khổ không nói, nhưng giờ bố mẹ vẫn khổ, vẫn phải loa toan bao điều để lo cho mấy đứa. Nghĩ lại mà thương quá đỗi, giờ cũng cố gắng làm lụng còn phụ bố mẹ lo cho mấy thằng em thôi. Mong mấy thằng sau đừng khổ.
Ngồi ăn cơm với canh rau muống mà nhớ đến tận đâu đâu, rõ ràng những cái gì đã một thời gắn bó thì sẽ không bao giờ quên dù là những điều nhỏ nhặt nhất.


ktanghia
Đọc thêm »

Tản mạn đêm.


Đà nẵng lúc nửa đêm, tĩnh mịch và cô quạnh.  Cả không gian đắm chìm vào giấc ngủ. lắng nghe từng hơi thở của đêm, đâu đó là tiếng vài chiến taxi lao vút qua, xa dần rồi tan biến. đâu đó vài gọi nhau ý ới của một vài thanh niên hiếu động, để rồi kéo theo sau đó là một tràng dài chó sủa, bất chợt vang lên xé tan không gian rồi bất chợt lặng đi như chưa có gì trước đó.'


Đêm lúc nào cũng thế, nhẹ nhàng, mát dịu. đêm cho ta cảm giác thảnh thơi, buông xả , vì thế nhiều người thường muốn sống về đêm. Sống về đêm ở đây là cuộc sống chậm, sống tâm chứ không phải như những con thiêu thân lao vào ánh sáng lóa mắt của những cuộc vui.
Đêm, ngồi một mình trên khung cửa sổ, ngắm nhìn lên bầu trời, không trăng, không sao, yên tĩnh.  Những lúc như thế này, thật giản đơn, không còn phải suy nghĩ nhiều về ngày mai, không phải vắt óc cho những bộn bề.
Đêm. Nhưng đôi lúc nó cũng làm cho ta thấy cô đơn, cảm giác chỉ còn một mình mình bước đi trên những con đường không có tên. Bên cạnh không còn ai. Lúc đó đêm thật tàn nhẫn, đêm lấy đi chút sinh lực cuối cùng, đêm đánh cắp hồn, để lại con người trống rỗng.
Cứ thế, cuộc sống bị phụ thuộc vào đêm, thiếu đêm như thiếu vắng cái gì đó. Đêm chỉ buông ta ra khi ngày nắng đến. nhưng ngày nắng đến, ta lại vật lộn với bao điều, để rồi cứ mong chờ cho đêm suống. để cố tìm cái cảm giác nhẹ nhàng mà đêm mang lại, hay là để đêm giày vò.
Nhưng quen rồi.  đêm vẫn thế, đến và đi. Đi rồi đến. còn ta thì vẫn vẹn nguyên cảm xúc với đêm với cuộc sống đầy màu sắc này.
Những đêm bất tận………


Ktanghia
Đọc thêm »

Mưa đêm.


Cơn mưa chiều nay lớn quá, có cả sấm chớp và giông nữa. Cây trứng cá bên kia đường đã đổ, một vài cây khác cũng đang ngả nghiêng trong gió, đường phố ngập nước. Tôi đang ngồi co ro ở góc phòng, giờ trời đã chập choạng mà điện vẫn chưa có, chắc có lẽ do sấp sét đánh trúng đường dây nào rồi, mưa vẫn cứ như thác đổ, cả không gian chìm vào trong sự quạnh vắng đến đáng sợ.

góc tối cho tâm hồn, cho những cơn mưa đêm (ảnh internet)
Tôi cũng không biết mình ghét và sợ những cơn mưa từ lúc nào. Còn nhớ hồi còn con nít, tôi thích mưa lắm,mỗi khi mưa là tôi lại chạy lên ban công, hết đứng ngắm lại lấy tay hứng nước mưa, hát nghêu ngao theo tiếng tí tách của những giọt mưa gõ lên mái tôn. Rồi dầm mưa nữa chứ, cứ mong chờ những đám mây xám xịt và những giọt nước nhảy múa. Nhưng có lẽ đó chỉ là một thời hồn nhiên con nít. Đôi khi ngồi nhớ lại mà cười một mình, ngày ấy trong sáng và hồn nhiên quá.
Giờ khác rồi, cứ mưa đến tôi lại sợ, tôi cũng không hiểu mình sợ cái gì từ những cơn mưa, mưa đẹp và đôi khi nhẹ nhàng lắm mà. Hay tôi bị ám ảnh từ câu chuyện buồn của em, hay đó là những kí ức buồn cứ ùa về mỗi khi mưa đến.  Mưa, tôi sợ nhất những cơn mưa đêm, khi đó tôi chỉ có một mình, đôi khi đó là một góc phòng hiu quạnh và đôi khi đó là ô cửa sổ với khói thuốc và trầm tư.
Bây giờ thì tôi đang ngồi trong góc tối tăm của phòng trọ, nếu khi chiều mưa ko đổ xuống nhanh đến thế thì có lẽ tôi đã kịp mua cho mình vài điếu thuốc và ngồi ở ô cửa sổ ngoài kia rồi. Mưa vẫn cứ dai dẳng và tôi vẫn ngồi gặm nhấm những dòng kí ức chồng chéo…
Em ngồi tựa vào vai tôi dưới mái hiên của một ngôi nhà rách nát. Khi chiều hai đứa đang đi dạo thì bất chợt mưa, cơn mưa đá như xé nát bầu trời. Tôi thích thú nhặt những viên đá mát lạnh, miệng cười toe và hồn nhiên như một đứa con nít, em thì không, từ khi cơn mưa kia đến, mắt em buồn và xa xăm.
-          “Em buồn phải không?” Tôi nhìn em hỏi một câu thật ngây ngô.
-          “Dạ không có gì, chỉ là…chỉ là…”  chưa kịp nói nên lời thì em bật khóc, tiếng khóc của em rơi vào không gian giữa cơn mưa như trút nước. tôi chưa bao giờ thấy em buồn hay có lẽ tôi chưa bao giờ đi với em dưới cơn mưa. Em khóc sao lòng tôi đau nhói, những giọt mưa cứ rơi và những viên đá nhỏ nhảy múa trên nền đường loang lổ.
-          “Có chuyện gì vậy em? Thôi nín đi, khóc là xấu lắm đó nha”. Tôi cố pha trò, nhưng có lẽ điều đó không nên vào lúc này. Tiếng khóc của em nghe buồn quá.
Em ngồi tựa vào vai tôi, tôi cảm giác được từng giọt nước mắt đang lăn trên má và rơi xuống vai tôi. Có lẽ một chỗ dựa vững chắc là cần thiết đối với em lúc này. Tôi cũng không nói gì, nếu khóc có thể làm cho em vơi đi nỗi buồn thì tại sao không để em khóc thật to chứ.
-          “Anh có biết vì sao em khóc ko?”
-          “Anh rất muốn biết điều đó, vì anh chưa bao giờ thấy em khóc cả.”
-          “Bởi vì em sợ mưa, những cơn mưa luôn làm em nhớ đến quá khứ…. Những quá khứ đau buồn.”
Tôi không biết nói gì vào lúc này, chẳng lẽ em cũng có những kí ức về mưa như tôi. Tôi cũng buồn khi mưa, như tôi chỉ buồn khi có một mình tôi, tôi là con trai, tôi phải mạnh mẽ, không nên để cho bất kì ai thấy những giọt nước mắt yếu đuối đó. Vì tôi phải là bờ vai cho em mỗi khi em buồn.
-          “Anh biết không, cô em mất vào một chiều mưa tầm tã, lạnh lắm.” Và em lại khóc, có lẽ cô là người em yêu thương nhất và chiều mưa đó là cú sốc tinh thần quá lớn đối với em, một chiều mưa cho những giọt nước mắt và những kí ức quá đau buồn.
-          “ngày đó, nếu em không đòi cô đi mua cho em chiếc bánh kem của ngày sinh nhật, thì cô đã ko sao, cô vẫn ở bên cạnh em, và sẽ chẳng có vụ tai nạn nào để cô rời xa em mãi…” em khóc nấc lên, những giọt nước mắt tuôn rơi, người em lạnh và tái dần đi.
-          “Em đừng quá suy nghĩ nhiều, người mất rồi thì không thể sống lại, nếu cô em mà thấy em khóc dưới mưa thế này, chắc là cô buồn lắm” câu nói của tôi sao giống như trong phim, câu chuyện của em cũng như một đoạn phim, một đoạn phim về cơm mưa đêm buồn, cơn mưa đêm có tôi và em.
-          “nhưng nếu ko có em, thì cô đâu phải đi, cô đâu phải chịu lạnh như bây giờ, nếu ko có em, thì giờ cô đang rất ấm áp với gia đình rồi….nếu ko có em…” giờ em ko khóc nữa, nhưng ánh mắt em vô hồn và buồn diệu vợi.
Tôi ko nói gì nữa chỉ nhìn em và nhìn theo ánh mắt em đang xa xăm theo những giọt mưa. Tôi ngồi ôm em thật chặt, truyền cho em chút hơi ấm và cùng em chia sẻ những kí ức về mưa quá đau buồn.
Những cơn mưa vẫn cứ thay phiên nhau gõ lên mái tôn, những hạt mưa đá đã ko còn nhưng tôi vẫn thấy buốt lạnh nơi cuống họng. Đèn đường đã bật, những giọt nước rơi qua ánh đèn vàng vọt như khúc ca buồn ai oán. Mưa vẫn cứ mưa, tôi và em vẫn ngồi đây, dưới mái hiên rách nát, gió gật từng cơn ngoài kia đến vô hồn.
Hai đứa tôi ngồi dưới mái hiên đến khi trời tạnh mưa, người em đã ấm hơn và đôi môi không còn tím tái. Lúc đó khoảng 10h, tôi đưa em về trên con đường ướt át, hai bên đường cây nghiêng ngả và gió vẫn cứ gào thét.

Dãy phòng trọ của em bị gió lốc hết mái tôn, những cô bạn đã chuyển đồ sang chỗ khác, em nhìn tôi, ánh mắt vẫn vô hồn. Tôi đưa em về phòng tôi, căn phòng chật hẹp và ẩm ướt. Người em run lên vì quá lạnh, tôi đưa cho em bộ đồ của tôi, nhìn em thật nhỏ bé và đáng yêu. Tôi ngắm nhìn em, khi em buồn em đẹp, ánh mắt long lanh vô hồn nhưng đối với tôi lại dạt dào tình cảm, tôi yêu ánh mắt ấy, tôi yêu em.
Quấn mình trong lớp chăn bông, em vẫn run lên, có lẽ em cần một hơi ấm, một hơi ấm thật sự. Tôi ôm em vào lòng. Những cơn mưa vẫn khắc khoải.
Những cơn mưa đêm đối với tôi luôn là những kỉ niệm buồn. Tôi đã ngỡ cái đêm em bên tôi hôm ấy là đêm tôi hạnh phúc nhất, hai đứa đã trao cho nhau tình yêu, đã trao cho nhau những gì quý giá nhất. tôi như ngọn lửa bùng cháy giữa đêm mưa, tôi như cánh đại bàng dũng mãnh và khốc liệt. Nhưng tôi đã nhầm, chính đêm đó đã để lại cho tôi kí ức của những đêm mưa băng giá. Và câu chuyện tình dưới mưa cũng đặt dấu chấm hết cho những gì nồng nàn.
Sáng hôm sau thức dậy, căn phòng của tôi gọn gang đến lạ. những bức tranh vẽ được xắp đặt ngay ngắn, giá vẽ và những hộp màu về đúng vị trí của nó. Tất cả thay đổi, căn phòng sạch sẽ và ngăn nắp. bên ngoài, những đám mây lững lờ trôi và những tia nắng đầu tiên lọt qua khe cửa ấm áp.
“ anh à, em biết anh yêu em nhiều lắm và em cũng thế, nhưng em không tốt, em không hợp với anh, em chỉ hợp với những cơn mưa, anh quên em đi, coi như em không còn trên đời nữa, đừng nhớ đến em, yêu anh”
Tôi đọc dòng thư của em mà nước mắt cứ tuôn trào. Chiếc 67 lao vút giữa dòng người hối hả buổi sáng.
-          “Lan nó dọn đồ đi hồi sáng rồi anh, nó bảo đã tìm được chỗ trọ mới rồi”
-          “ em biết Lan dọn đi đâu không?”
-          “dạ em có hỏi nhưng nó không nói, nó có vẻ vội vàng lắm”
-          “uhm, anh cảm ơn em nhé”. Chiếc 67 lại lao vút đi.
Ngày đó tôi như chìm vào trong bóng tối, chìm vào kí ức của những cơn mưa đêm. Mùa mưa cứ dai dẳng không ngớt còn tâm hồn tôi như đóng băng, tôi cứ đắm chìm trong cái lạnh giá, đắm chìm trong ánh mắt vô hồn ấy, em đã bỏ tôi. Rồi những cơn mưa không có tôi, em biết tìm đâu một hơi ấm, em lại khóc. Em khóc, tôi cũng khóc, nhưng tôi chỉ khóc trong góc tối căn phòng ẩm ướt, tôi khóc cho tôi và cho những giọt nước tí tách trên mái tôn.
Cũng đã quá lâu từ cái đêm nồng nàn ấy, mùa mưa cũng qua, căn nhà rách nát kia cũng không còn. Giờ là những buổi chiều oi ả, đôi khi thèm một cơn mưa, thèm những nốt nhạc trên mái tôn, thèm được ôm em vào lòng. Nhưng có lẽ tất cả chỉ là kí ức. kí ức của những cơn mưa đêm. Tôi đã đánh mất em khỏi cuộc đời, em đã xa tôi mãi mãi.
Cứ mỗi mùa mưa đến. đôi khi tôi lại ngồi trong góc phòng nhớ về cơn mưa đêm. Nhưng cũng chỉ đôi khi mà thôi, còn cuộc sống, còn học tập và tương lai đang ở phía trước. Em mãi là kỉ niệm đẹp về câu chuyên tình dưới cơn mưa, em mãi đi bên đời tôi, và những cơn mưa đêm như em về, khắc khoải.
A Nghia (Tiểu Quỷ).

Đọc thêm »

Tình yêu của gió, lá và mưa!


Đã quá lâu rồi không thả hồn theo những con chữ và những cảm xúc vu vơ. Và cũng đã quá lâu rồi không còn cảm nhận được tình yêu từ những cơn gió, của lá và

mưa. Những cơn gió đã mang mưa đi về phương trời nào xa lá, những giọt mưa đã thôi tưới mát mảnh đất cằn cỗi khiến lá cũng héo khô. Còn lá, lá mãi đợi mưa về, đợi trong khắc khoải và nhớ nhung.
Ban mai, sương mù lãng đãng.
-          Sương ơi biết mưa đi đâu rồi không? Lá nhớ mưa quá!!!
Hơi nước, hơi nước sẽ bay lên cho mưa về.
-          Hơi nước ơi, nhắn với mưa là lá nhớ mưa lắm nhé, mau về với lá.



Hoàng hôn buông xuống trong nỗi nhớ, gió ùa về khắc khoải nhưng vẫn chẳng thấy mưa. Lá say mình trong giấc ngủ cuối thu. Trong cơn mơ, lá thấy mưa về, từng giọt nước miên man trên thân lá, mát rượi. Trong cơn mơ, lá thấy mình tràn trề sinh lực bởi nguồn sống từ đất mẹ. Mưa ơi, mưa đã về với lá.
Nhưng có phải là mơ, lá vẫn đắm chìm trong giấc mộng xa vời.
Không, lá không mưa, lá cảm nhận được mình đã sống dậy mạnh mẽ. Nhưng không phải mưa về, cũng chỉ là mơ.
-          Lá ơi, lá đừng ngủ nữa – gió khẽ thổi bên tai lá – gió ơi mưa không về nhưng nước đên với lá kìa, ai đó đã tưới lên hàng cây.
Những chiếc lá đung đưa theo gió, vi vu vi vu… nhưng lá vẫn cứ buồn. Những khúc nhạc phảng phất buồn, còn nốt nhạc thì bay theo chiều gió gọi mưa .
***
Chiếc lá vàng khô bay theo gió.
Gió nhẹ nhàng chở lá tìm mưa.
Tất nhiên mưa không đi mãi, mưa cũng phải về để tưới lên mảnh đất cằn khô, để được nhảy nhót theo điệu nhạc của lá và gió.
-          Lá ơi lá, mưa về rồi đây.
Bao nhiêu năm rong ruổi khắp phương trời, mưa đã gặp và hòa vào vũ điệu của bao nhiêu loài lá, đã tướt mát bao nhiêu mảnh đất khô cằn nhưng mưa vẫn còn nhớ như in hàng

cây thủa nào. Nơi có nỗi nhớ nào gởi bay theo gió.
Chiếc lá ngày xưa còn đâu nữa
Đã bay cùng gió gọi mưa về
Mưa về ru những cơn mê
Hòa theo vũ điệu xum xuê lá vàng.
Lá đã mãi ra đi cùng gió để gọi mưa về tưới mát những chiếc lá còn xanh. Còn lá, lá sẽ về với cát bụi, sẽ cũng bay đi khắp nơi, để biết mưa đã đi đâu và về đâu.
kt_anghia

Đọc thêm »

An nhiên.


An nhiên...
Một chiều chủ nhật nắng nhẹ, tạm rời xa thành phố xô bồ với những khói xe và bụi đường, tôi vác balo lên và đi về những miền quê yên ả. Ở đó có cỏ cây hoa lá, có những cánh đồng kéo dài về tận chân trời và những mảng gò cao phản phất đâu đó mùi hương hoa đồng nội. Tất cả như cuốn tôi vào một thế giới khác, không còn những lo loan và bộn bề, thả hồn nghe con gió thoảng qua hàng phi lao. Lặng yên nghe nước róc rách và dõi ánh mắt nhìn theo chú chuồn chuồn ớt bay lượn.
Tất cả nhẹ nhàng và thi vị đến lạ. Quê hương ta đó, vẫn còn những góc yên bình để trải lòng ra. Ra đi để thả hồn theo những cơn gió và ra đi để ngoảnh lại nhìn xem mình đã làm được gì. Khi tâm hồn nhẹ nhàng thì người ta sẽ suy nghĩ được nhiều việc hơn và ý nghĩa hơn. 
Kết thúc một chuyến đi, ngoài những trải nghiệm, những phút giây ấm áp thì còn lại chính là những tấm ảnh. Những niềm vui nhỏ. Những bức ảnh chụp cỏ cây hoa lá có thể cũng sẽ khiến ai đó cảm thấy nhẹ  lòng.
1. An nhiên
2: hương hoa dại
3: Món quà của biển
4: Giọng sương ban mai xanh
5: hai chú kiến vàng
6: Phi lao khô
7:  Chông gai
8: Đón nắng
9: khoảnh khắc
10: rêu phong
'
11: Ngày sau sỏi đá... cũng cần có nhau.
12: tĩnh
13: lặng
14: Cái nhìn của chuồn chuồn.
15: Hương cỏ dại.
16: Khoảnh khắc.
17: An nhiên.
18: Mầm xanh.
bài và ảnh Kt Anghia.


Đọc thêm »

Behind The Web

Something